Tôi không nhớ rõ mình bị lôi đi như thế nào.
Tôi chỉ nhớ sắc đỏ của hạt châu kia. Nó giống màu hạt lựu, cũng giống cây trâm mã não* đỏ của các dì trong phủ, đỏ thắm, quả là một sắc màu hút mắt.
*Mã não: Tên một loại đá quý.
Tôi bị mang vào phòng, bị cắt cử người hầu trông coi, suốt hai ngày liền không được ra ngoài. Hai ngày này, tôi ù ù cạc cạc, ăn không trọn nuốt không trôi, đêm đến mơ ác mộng mấy lần, mỗi khi mở mắt đều mong những chuyện xảy ra lúc trước chỉ là chiêm bao. Tôi không biết rốt cuộc thân thể mình bị gì, sống mười mấy năm nay, tôi vẫn là một người bình thường, ai cũng nghĩ vậy, nào đâu ngờ, trên đời lại có chuyện hoang đường như thế.
Có điều, dù tôi có nghĩ thông suốt hay không, tất cả những chuyện đã xảy ra, hoặc sắp xảy ra cũng không do tôi quyết định.
Giờ Thìn* hôm đó, người hầu gọi tôi dậy rửa mặt, rồi dẫn đến phòng bên cạnh. Lúc tới nơi thì thấy cô cô và hai người phụ nữ có tuổi. Cô cô vẫn trang điểm khéo léo như hôm trước, cổ khoác khăn bạch hồ, chân ngọc đong đưa, cười vu vơ với tôi. Tôi vừa thấy cô ta thì nhớ ngay tới ngày tra tấn hôm đó, thân mình không kiềm được mà run lên.
*Giờ Thìn: Cách tính thời gian cổ, tầm 7 đến 9 giờ sáng.
“Sao thế, sợ ta à? Cô cô còn làm gì bây được nữa?” Cô ta cười khanh khách, đôi môi căng mọng kiều diễm đỏ rực như lửa, “Có biết đọc sách, viết chữ không? Có từng đi học chưa? Hử?”
Tôi cúi đầu, nhỏ giọng lí nhí nói: “Con… Có biết chữ.” Tuy rằng tôi chưa từng đi học, nhưng trong phủ cũng có mời thầy dạy, những Tứ thư, Ngũ kinh thông thường đều đã đọc qua.
Cô cô nghe vậy thì nói: “Vậy được, đỡ mất công phải mời thầy dạy bảo cho bây, cũng không mong bây thạo Tứ thư, Ngũ kinh gì, chỉ cần biết vài chữ là được. Mà thêm dăm ba con chữ thì phỏng có ích chi, cuộc sống sau này có thể an ổn hay không, phải xem bây gắng đến mức nào.” Trong những lời cô cô nói đều ám chỉ gì đó, tôi càng cúi thấp đầu, không biết ứng đối thế nào.
Có lẽ do tôi im lặng không đáp, cô ta cũng chán, bèn phẩy tay: “Mà thôi, cũng không liên quan đến bây. Hôm nay ta đến là có việc hệ trọng. Vú Triệu, vú Trần, từ hôm nay trở đi, các mụ hãy liệu mà cẩn thận dạy dỗ cậu chủ, chớ để sau này đến nhà phu quân, lại làm họ Thẩm ta mất mặt.”
Hai bà vú kia gật đầu, cô cô cũng không nhiều lời nữa, rồi cho tôi lui.
Từ ngày hôm đó, mỗi một ngày, tôi phải dậy vào giờ Mẹo, súc miệng bằng nước muối, thay áo quần, rồi hai vú già bắt đầu “dạy dỗ”. Nội dung dạy dỗ không phải đọc sách viết chữ, mà là dạy lễ giáo ngôn hành của nhà giàu, từ việc đi đường thắt lưng phải thẳng, đến lúc ăn cơm phải ăn bao nhiêu, gặp người nào nói lời nào, đại loại thế, tất cả đều chu toàn, không bỏ sót gì. Nếu làm không tốt chỗ nào, hai vú cũng không nương tay, sẽ phạt đòn, hoặc bắt nhịn đói một hai lần, những việc này cũng xem là chuyện nhỏ.
*Giờ Mẹo: Từ 5 đến 7 giờ sáng.
“Thao có ‘Tứ tội’, thứ nhất là ‘vô sinh’, tức dù triều kỳ đều đặn, nhưng cùng chồng chăn gối ba năm mà không có con; thứ hai là ‘bất tuân’, tức không nghe lời phu quân, phụ mẫu; thứ ba là ‘dâm loạn’, tức dan díu với người khác ngoài người chồng chung; thứ tư là ‘bệnh hoạn’, tức thân mang bệnh tật, không thể đáp ứng chồng…”
Thứ tôi đọc lúc này là “Tứ tội”, những cấm kỵ này giống với nữ giới, Thao phải tuân thủ mọi điều, nếu lỡ phạm vào điều nào, kết cục ra sao, sẽ do nhà chồng quyết định. Cô cô nói, mỗi một điều, dù tôi sống hay chết, phải khắc sâu vào lòng, mà trong các tội của Thao, nghiêm trọng hơn cả việc bất tuân và dâm loạn, chính là vô sinh.
Người phụ nữ đang ngồi theo dõi trên ghế hài lòng gật đầu. Cứ cách ba ngày, cô cô sẽ đến khảo luyện tôi, nếu tôi có chỗ nào không tốt, hai vú hầu sẽ bị phạt, tôi cũng không được yên.
“Còn ‘Tam không’ thì sao?” Cô cô hỏi.
Tôi xoa xoa lòng bàn tay, trả lời: “Cái gọi là ‘Tam không’, tức là ‘không dục’, ‘không cần’, ‘không thuận’.”
“Tam không” cũng tương tự như “Tứ tội”, chính là những sai phạm của người chồng Tiết, có ba điều nghiêm trọng nhất. Thứ nhất ‘không dục’, tức là yếu sinh lí, không thể làm Thao có thai; thứ hai ‘không cần’, tức cự tuyệt sinh hoạt ân ái với Thao, trong triều kỳ của Thao mà không thỏa mãn; thứ ba ‘không thuận’, tức nếu trong nhà nhiều Tiết, thì Thao thường chung chồng, những người chồng Tiết không được đố kỵ, không được ngờ vực nghi kị. Còn việc Thao sống với nhiều chồng Tiết như thế nào, cũng có đủ loại điều lệ, không dưới ngàn điều.
Thân là Thao, những điều tôi biết được nhiều hơn trước đây, khi là người thường. Thao, trời sinh thể âm, dù là Thao nam, cũng là âm thịnh hơn dương. Cũng giống như người thường, Thao phát dục năm mười hai tuổi, lúc này có dấu hiệu sơ khai, Thao nữ có nguyệt kỳ, Thao nam thì âm hộ chảy nước, ngoài điều đó, còn có triều kỳ. Lúc triều kỳ, bất luận là Thao nam hay Thao nữ đều phát ra mùi thơm cơ thể, lỗ sau ngứa ngáy, người nóng như lò lửa, đòi hỏi sinh hoạt vợ chồng, lấy âm dương điều hòa, trời đất hòa hợp. Triều kỳ xảy ra từ khoảng mười hai cho đến mười lăm tuổi, muộn nhất cũng là trước mười tám tuổi, lúc này, Thao phải xuất giá, nếu không, khi triều kỳ đến sẽ phải chịu tra tấn.
“Nếu…” Lúc đó, tôi hỏi vú hầu: “Con từng nghe nói, có một loại thuốc…”
Vú Triệu vội “suỵt” một tiếng, chặn lời tôi: “Chuyện này là ai nói cho cậu Tư hả?”
Tôi ấp úng, đây là trước kia do tôi đọc trong vài quyển sách giải trí. Vú nói: “Từ rày về sau, cậu Tư trăm vạn lần không được nói đến. Loại thuốc đó không được dùng! Nếu dùng sẽ mất triều kỳ, khi đó không thể sinh con, bậy hết sức…”
Thế tôi mới biết, đối với Thao, nếu không thể sinh con, thì không bằng cả người thường.
Mấy ngày nay, tôi vẫn chờ ở hậu viện phủ Thẩm, không thấy cha và anh Cả, ngay cả người khác cũng không. Chắc cha cũng biết chuyện này, tôi nghĩ, hẳn ông vui mừng lắm, như năm đó lúc tôi vô tình đi ngang qua phòng lớn, thấy ông ôm em Năm với vẻ yêu chiều không buông tay. Ông cũng không đối xử tệ bạc với tôi, chỉ là đã có anh Cả, anh Hai, tôi lại không thông minh lanh lợi, nên ông không nhớ tôi. Còn dì Ba, tôi thế này, chắc cũng làm dì được nở mày nở mặt…
Khi chiếc thùng đặt trên đất phát ra tiếng vang, tôi tỉnh táo lại.
Cô cô nghiêng mình dựa trên bàn, lười nhác liếc bên cạnh: “Mở ra.”
Chiếc thùng hình chữ nhật nhìn rất quý giá, không ngờ vừa mở ra, bên trong lại chứa từng khối nam vật giả. Tôi vừa thấy, đỏ bừng từ cổ đến tai.
“Xấu hổ cái gì, cái này không phải bây cũng có trên người đó sao?” Cô cô mỉm cười nói. Tôi mím môi, quay đôi mắt hơi híp lại. Những khối này, nhìn chất liệu đều là gỗ, lớn có nhỏ có, chừng hơn mười cái. Cái nhỏ nhất nhỏ hơn cánh tay trẻ nhỏ một chút, cái thô dài nhất cũng tựa như roi ngựa. Cô cô đứng dậy từ trên ghế, thướt tha đi tới, cúi người trước mặt tôi, vừa chọn lựa khối gỗ vừa hỏi: “Nói nghe xem, chọn Thao như thế nào*?”
Ánh mắt tôi tới lui trên tay cô, ngập ngừng đáp: “Với Thao… Tính, tính nết ngoan hiền, tóc đen tuyền, cơ mềm xương mỏng, không dài không ngắn, không lớn không nhỏ…**”
*,**: Lấy ý từ Tố Nữ Kinh, tài liệu cổ về bí quyết phòng the. Đại ý là, muốn chọn Thao có khả năng chăn gối tốt, thì phải có những yếu tố: Dịu hiền, tóc đen óng, thân thể mềm mại, v.v.
Khi tôi đang nói, người hầu mang ghế đến, vú hầu đè tôi, làm tôi nằm sấp ở trên. Rồi có người cởi quần tôi ra, tách hai chân, lộ phần mông. “Còn có… Phải, phải…!” Giọng tôi bị chặn lại, không biết bà vú kia lau thứ gì ở khe giữa, cực kỳ lạnh lẽo, thấm vào bên trong.
“Thuốc này có chứa đương quy, hoa nhài, xích thược, dùng để chữa cảm lạnh, thấp khớp, đau lưng, nhất là trị tính âm, điều hòa âm dương, trợ giúp sinh hoạt vợ chồng khi thải dương bổ khí. Sau này bây nhớ cho rõ, mỗi ngày phải bôi lên, rồi xoa bóp cửa huyệt, một ngày ba lần.” Cô cô chọn cái nhỏ nhất, đi ra phía sau tôi, cầm khối gỗ đó chà xát lối vào khe hở rồi nói: “Hôm nay cô cô chọn cái nhỏ cho bây, ngày mai tăng lên từ từ. Nhớ cho kỹ, cũng là tốt cho bây thôi.”
Sau đó, khối gỗ đó theo chất dịch, ban đầu đi vào một khúc, nhấn nhá, rồi tiến vào từng tấc, từng tấc một. Đối với tôi, quá trình này hệt như một thứ gì thô ráp từng chút, từng chút chui vào trong thịt, đau đến mức hai chân tôi run run, không kiềm được. Khi nuốt được phân nửa, tôi thấy phía sau hơi ngứa, thân mình khô nóng, cô cô lại mài vài lượt, chỗ đó như bị ướt, cô cô chê cười nói: “Chỗ này đúng là bảo địa, cô cô ta cũng mặc cảm.”
Tôi xấu hổ không thôi, cô cô vỗ mông tôi, làm tôi kẹp chặt: “Nhớ kỹ, khi nam vật nhập thể, dù có bệnh tật gì đi nữa, cơ thể bây phải được chuẩn bị chu đáo, không được quá chặt, phải mềm xốp dễ dàng, trước sau không có cản trở là tốt nhất. Bây đừng có cứng đầu, chờ quen rồi, tự mình chủ động, đẩy vào chín lần thì rút ra ba tấc, một lúc sẽ vào sâu bên trong.” Cô vừa nói vừa thúc khối gỗ, đến cuối cùng, khi vào hết, cả người tôi giật nảy lên, gần như đau muốn chết.
Cô cô thấy tôi đổ mồ hôi lạnh, giải thích: “Chỗ đó là Thao kết của bây.”
Cái gọi là Thao kết, tuy giống với màng trinh của nữ giới, nhưng lại không hoàn toàn giống nhau. Dù là nam hay nữ, Thao đều có kết. Khi giao hợp, chỉ khi đâm nam vật vào trong Thao kết, thì Âm Dương mới giao hòa. Thao kết nối liền đường sinh sản, khi tinh tử đến đó, Thao mới có thể mang thai. Tiết Thao thành kết, tức việc chồng Tiết đâm nam vật của mình thật mạnh vào Thao kết khi đến cao trào của việc phòng the, đâm mạnh đến lúc tiết tinh. Quá trình này, đối với Thao thì rất đau đớn khó chịu.
Chỉ mới chạm nhẹ mà tôi đã đau như cắt, huống chi vật kia nếu thật sự đâm vào đó… Chỉ vừa nghĩ, tôi đã kinh hoàng, không kiềm được mà run người.
Cô cô sờ tóc tôi, nhẹ nhàng dỗ dành: “Khổ, nhưng không phải một mình bây chịu. Dù gì bây chịu khổ cũng không phải vô ích.”
Lời của cô cô là muốn cảnh cáo tôi, đừng có ý nghĩ gì khác.
Từ chuyện của em Năm, bọn họ sợ tôi làm chuyện ngu dại nào đó, dù là lúc ngủ hay đi ngoài, đều có vú hầu đi theo, trong phòng cũng không có bất kỳ vật nhọn nào. Nhưng bọn họ lại không ngờ, tôi vốn tính nhát gan, từ nhỏ đã bị quở là tính như con gái, mà dù tôi không chịu, cũng phải nghĩ đến dì Ba tội nghiệp của tôi.
Cô cô nói với tôi: “Sau này khi bây ăn cơm, ngủ, nghỉ đều phải mang thứ này, trừ khi đi ngoài, nếu không thì không được rút ra. Tạm thời cứ dùng cái này vài ngày, chờ nơi đó lỏng ra, sẽ tính đến cái khác.”
Tôi kéo quần lên, ban đầu cả đường cũng không đi được, vú già toan đến đỡ, lại bị cô cô quát ngăn lại. Tôi không còn cách nào khác, chỉ có thể ráng đứng vững, tạ ơn cô cô rồi lảo đảo ra ngoài.
Đêm khuya, phủ Thẩm to lớn yên tĩnh như ve mùa đông.
Giữa đường chỉ đốt một ngọn đèn, mấy con côn trùng vây quanh ánh đèn, đẩy xô chen chúc, không chịu nhường nhau.
Lúc này, một bóng hình xinh đẹp âm thầm lặng lẽ đi đến trước mặt lão thái phu nhân. Tô Hiến Dung không nói gì, chỉ tinh ý đến cạnh lão thái phu nhân, hai tay đặt trên vai bà xoa bóp.
Lão thái phu nhân trông rất thoải mái, chỉ là… Bà nâng cây trâm hoa trong tay lên, thở dài não ruột.
Tô Hiến Dung nhận ra cây trâm, mắt lóe lên, dè dặt hỏi: “Lão thái phu nhân… Đây là trâm của cô Năm à?”
Lão thái phu nhân nói: “Lão thương nó như núm ruột.”
“Lão thái phu nhân nói phải, ngài đối với cô ra sao, ai cũng thấy. Ai ngờ, cô Năm không biết tốt xấu, dám tư thông với trai, còn nuốt vàng tự sát, đúng là không biết điều!” Lúc Tô Hiến Dung nói đến cô Năm, mắt lóe một tia đố kỵ, nhưng chỉ trong chớp mắt, nét đố kỵ đó tan thành mây khói, dù gì thì, người chết cũng không thể so với người sống.
Lão thái phu nhân cũng không nói tiếp, chỉ hỏi: “Đứa bé kia… Ngươi dạy dỗ đến đâu rồi?”
Tô Hiến Dung đáp: “Lão thái phu nhân yên tâm, mọi thứ đều ổn thỏa.”
“Ừ.” Lão thái phu nhân gật gù, “Xem ra là tổ tông họ Thẩm ta phù hộ, vốn tưởng không có cô Năm, họ Thẩm cũng tiêu tùng. Hôm nay được thế này, đúng là tìm được lối thoát trong hiểm cảnh.”
“Nhưng mà,” Tô Hiến Dung do dự thưa, “Chỗ phủ Từ, lão thái phu nhân định sắp xếp thế nào ạ? Tuy cậu Tư là Thao, nhưng vẫn là…”
Tuy là Thao, nhưng thân thể lại khác hẳn những người khác, nếu mang loại người này hiến cho họ Từ, e là… Làm xấu mặt Từ gia.
Lão thái phu nhân cười nhạo: “Hiến Dung, ngươi tính thử xem, trong họ Thẩm ta có bao nhiêu Tiết Thao hử?”
“Dạ…”
Lão thái phu nhân đứng lên: “Đừng nói Thất thị, ngươi tính mà xem, trong Tứ gia, suốt trăm năm nay, có bao nhiêu Thao được sinh ra.”
Tô Hiến Dung vội vàng quỳ xuống: “Hiến, Hiến Dung ngu muội…” Lão thái phu nhân cười nhạo: “Hôm nay trong các thế gia, phần lớn chỉ có Tiết, còn Thao càng lúc càng hiếm. Tuy họ Thẩm ta không phải lựa chọn duy nhất, nhưng lẽ nào họ Từ lại nỡ bỏ người để kiếm trong bọn tiện dân, tìm một đứa đê hèn nối dõi huyết mạch Từ gia cao quý sao?”
Tô Hiến Dung không dám trả lời. Lão thái phu nhân lắc tay: “Hiện nay, tuy họ Lý làm chủ, nhưng vẫn phải dè chừng thế lực ba nhà còn lại. Không phải không có Thao xuất thân tôn quý, nhưng càng cao quý bao nhiêu, thì sao chịu phận hầu hạ chung chồng. Từ đại nhân có hai Tiết, một người có mẹ đến từ họ Tạ danh giá, một lại là quận chúa phủ Kính Quốc công, người nào cũng là lá ngọc cành vàng, không thể thiên vị một ai. Thử hỏi, trong các thế gia, sao có đủ Thao để chia cho hai người con họ Từ mỗi người một Thao đây?”
“Hiến Dung, ngươi nghĩ mà xem, tuy họ Từ có bất mãn với họ Thẩm ta, nhưng cũng chưa đến mức sống chết.” Lão thái phu nhân nói, “Trong Thất thị, ngoại trừ ba nhà Vương, Hạ, Tề, cũng không có Thao hạp tuổi. Việc hôn nhân đã sớm được định đoạt, giờ lại bắt họ phải tìm người, trong vòng một, hai năm, sợ là rất khó tìm.”
“Lão thái phu nhân nói chí phải, vậy… Họ Thẩm ta, quả thật là lựa chọn duy nhất.” Tô Hiến Dung lập tức thức thời đáp.
“Không hẳn.” Lão thái phu nhân lộ vẻ ưu sầu, “Điều cố kỵ mà ngươi nói lúc nãy, cũng không phải không có đạo lý.”
Nói cho cùng, họ Từ vẫn là vọng tộc trăm năm, không phải danh môn tầm thường, bảo họ không bận tâm là chuyện không thể.
Lão thái phu nhân ngẫm nghĩ, thở dài: “Xem ra, vài ngày nữa, đích thân lão bà này phải tới cửa bái phỏng, xem họ Từ có điều kiện gì rồi hẵng tính.”
Tô Hiến Dung đỡ lão thái phu nhân, đỡ bà vừa đi vừa nói: “Có lẽ phủ Từ cũng không làm khó dễ đâu, cuối cùng thì, dù Thao có thế nào, chỉ cần sinh con được là ổn…”
Lão thái phu nhân cảm thấy có lý, gật đầu, tiện tay ném cây trâm vào trong lò lửa, cũng không… nhìn lại.