Sau khi hôn sự được định đoạt, phải tiến hành “Lục lễ*” theo đúng tục lệ, đầu tiên là các lễ Nạp Thải, Vấn Danh, Nạp Cát, sau là Nạp Chinh, Thỉnh Kỳ, rồi đến lễ Nghênh Thân.
*Lục lễ: Các lễ nghi cưới hỏi theo truyền thống Trung Hoa.
Lễ vật phủ Từ đưa đến rất nhiều, không chứa đủ trong phòng khách, phải đặt ở nhà sau, đến mức vú hầu toét miệng cười: “Cậu Tư, cậu nhìn mà xem, họ Từ có lòng như thế, cậu được gả qua đó chắc chắn là có phước, buồn gì chứ.”
“Vú Triệu à, cũng chưa hẳn đâu.” Cô cô lạnh lùng nhìn, ngưỡng cổ đi từ xa đến, “Tiết Thao kết hợp là chuyện phải đạo trời, họ Từ lại dùng thủ đoạn, muốn lợi dụng triệt để, tuyệt không lãng phí.” Cô ta liếc tôi, môi mỏng mưa móc: “Mà cũng thế thôi, dù sao cũng là huynh đệ một nhà, ngủ giường nào lại chẳng giống nhau.”
“Cô cô à…” Vú Triệu do dự nhìn cô ta.
Thật ra, tuy lời cô cô nói khó nghe, nhưng đều là sự thật.
Xưa nay Tiết Thao hòa hợp, không liên quan đến người thường. Nhưng trong một vài thế gia, cũng có tiền lệ người thường cùng Tiết chung hưởng Thao. Dù gì thì Thao và người thường kết hợp vẫn sinh được con, đứa con sinh ra cũng có thể là Tiết, Thao, làm thế dĩ nhiên vì sự phát triển của gia tộc. Những Thao gả vào các nhà này thân phận không cao, địa vị hai bên không môn đăng hộ đối. Họ Từ đưa ra yêu cầu như thế, ít nhiều là không nể mặt mũi họ Thẩm, nhưng lão thái phu nhân không thể không đồng ý.
Nói cho cùng, chẳng qua là hai bên so kè, ai cũng không muốn thiệt thòi.
“Nếu cô cô không có việc sai bảo, con xin đi dạo một chút.” Cô cô nghe vậy vẫy tay, để vú hầu đi theo tôi.
Sau việc này, cả nhà họ Thẩm đối với tôi rất mực cung kính, cuộc sống của tôi cũng không bị quản chế giống trước đây, tuy không thể ra khỏi cổng lớn nhưng được đi lại tự do trong nhà. Tôi nhìn lầu son gác tía trước mắt, bất giác nhớ lại hôm đầu tiên đặt chân đến, chỉ mới hai tháng trôi qua, lại đã như chuyện kiếp trước.
Tôi đi quanh quẩn trong phủ, không biết từ lúc nào đã đến nhà trước, tiếng động ồn ào hấp dẫn tôi, nhưng vú Triệu đã giữ tôi lại: “Chỗ đó nhiều người, cậu Tư đừng đến.”
Lúc này tôi mới nhớ mình là Thao, lại có hôn ước, không thể tùy tiện gặp người khác. Tôi đã làm đàn ông bình thường suốt mười mấy năm, hôm nay lại như vầy, thật sự không quen được. Bên cạnh tôi có nhiều ánh nhìn soi mói, một khi sơ sẩy, dù là ai bẩm với cô cô, tất nhiên tôi sẽ lãnh đủ, đành phải ngoan ngoãn theo vú hầu trở về. Nhưng tôi vừa xoay người đi, chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
“… Mấy thứ này đặt ở kia, cẩn thận đấy.” Lục quản sự đang chỉ huy người hầu phủ Từ chuyển từng kiện, từng rương lễ vật vào, anh ta lại mặc bộ y phục màu vàng giống hôm đó. Hôm nay trời nóng, người hầu bên cạnh anh đều xắn tay áo, ống quần lên, còn anh chỉ đổ chút mồ hôi, vẫn dáng vẻ tuấn tú nho nhã.
Lẽ ra tôi nên quay đầu đi khỏi, nhưng lúc này chân tôi như mọc rễ, không động đậy được. Anh ta vốn đang nhìn nơi khác, không hiểu tại sao lại xoay qua đây. Khi thấy tôi, anh hơi ngẩn người nhưng bình tĩnh lại ngay, rồi hơi cúi đầu chào tôi, có một quản sự khác đến hỏi chuyện anh, vú hầu cũng ở sau lưng tôi thúc giục. Trước khi đi tôi quay đầu thoáng qua. Tuy anh ta không nhìn qua đây, nhưng không biết vì sao, lòng tôi có cảm giác, thế thôi cũng được rồi.
Trăng treo đầu cành.
Tôi lại trở người, ve rền rĩ từng đợt, đệm chăn đã bị đá tận cuối giường. Sau đó tôi cố sức xoay người, mặt quay ra ngoài, ngực nhấp nhô hổn hển. Ánh trăng rọi từ ngoài vào, tạo thành một vệt sáng trên mặt đất. Cả người tôi nóng hừng hực, tôi cắn môi, thò tay xuống, đưa vào trong quần.
Dạo gần đây, cơ thể tôi bị cô cô giáo dưỡng nên đã không còn như xưa. Tôi gập hai đầu gối trước ngực, một tay kẹp giữa hai chân, vùng dưới ướt đầm tay. Tôi cắn chặt răng sờ soạng phía trong, lúc này mới tìm đến đoạn dây tơ hồng nối vật giả. Hôm nay, cô cô đã miễn cho tôi nhiều việc, nhưng việc này thì tôi không thoát được.
“Ưm…” Tôi cắn đệm giường, cố kéo vật kia ra, cầm chuôi, rồi lại đẩy vào. Cứ ra ra vào vào như thế, vùng dưới bụng càng lúc càng nóng, bên trong lại càng đau càng ngứa, mà không làm thì không được. Sau vài lần thử, tôi vẫn thấy chưa đủ, bèn bò lên, quỳ trên giường, một tay nắm thứ dâm vật kia, một tay chống một bên, thân mình hơi nhấc lên, rồi cứ thế cắn răng đâm lên.
“Ưm… Ưm…” Tôi không dám lớn tiếng, sợ đánh thức vú hầu. Quằn quại suốt nửa canh giờ, tôi đầm đìa mồ hôi, một lọn tóc dính trên mặt, nhưng tôi lại không ngừng tay được, chỉ muốn vật kia càng đâm càng sâu, lối vào phía sau ứa chất lỏng thẹn thùng ra đầy tay, vật thể phía trước người cứng rắn, làm chiếc quần ẩm ướt dựng lên. “Ưm… A!” Tôi đột ngột rút vật đó ra, vội vàng cởi quần áo, rồi như điên lên, cắm ngón tay vào nơi đó, “A… A…” Ngón tay mạnh mẽ ấn vào trong lối hẹp, lại nhắc tôi nhớ đến mùi mực vương vấn quanh mũi ngày đó…
Lúc tỉnh táo lại, tôi phát hiện mình bị trói trên giường.
“Tỉnh, tỉnh rồi.” Tôi nghe giọng nói của các vú hầu, họ sai người báo cho chủ, rồi nâng tôi dậy, bỗng có mùi gì đó xộc vào mũi. Tôi quay mặt đi, vú hầu lại siết mặt tôi: “Không được, cậu Tư phải ngoan ngoãn uống thuốc thì triều kỳ mới lắng lại, bằng không sẽ bị tra tấn nữa đấy.”
Uống xong, có lẽ trong bụng được lấp đầy, quả thật dễ chịu hơn. Tôi lại nằm xuống giường, mệt mỏi nhắm mắt lại, trong lúc đó hình như có mấy người đến, có cô cô, có cả lão thái phu nhân.
“Cứ tưởng phải đến sau lễ Vạn Thọ, nhưng hôm nay xem ra không thể kéo dài được.”
“Theo ý họ Từ, dĩ nhiên là càng sớm càng tốt. Cậu Tư tuy tuổi tác đã vừa, chỉ là ba người thì… vẫn là quá sức.”
“Lão thái phu nhân đừng buồn, sau này cậu Tư chắc chắn sẽ nhớ ơn ngài…”
Đêm đến, tôi lại chịu tra tấn. Sau khi vượt qua, tuy tôi đã rệu rã rụng rời, nhưng vẫn không tài nào ngủ được.
Triều kỳ của Thao là bốn mươi lăm ngày một lần, nếu nhanh thì mỗi tháng một lần. Đó là thời điểm gian khổ nhất đối với Thao, vì thế nên Thao chỉ hơn mười mấy tuổi đã thành gia thất, nếu không thì cứ thế này, làm sao ngày sau sống được. Tôi chợt nghĩ, em Năm cũng như vậy sao? Khi đó, em… cũng như tôi, cũng đói khát thế sao?
Tôi miên man suy nghĩ đến sau này, lại nhớ tới những lời dì nói với tôi vào đêm trước lúc rời nhà. Dì muốn tôi vào kinh, vĩnh viễn đừng quay về, dù có là nô, là tài đi chăng nữa.
Chắc chính dì cũng không ngờ, vậy mà lời đó đã ứng nghiệm.
Ngày thành thân của tôi đã được định, ngày tám tháng bảy, chính là ngày tốt để cưới hỏi.
Ngày xuất giá được chọn quá gần, người trong phủ Thẩm ai cũng bận rộn hối hả, vậy mới thấy chỉ có tôi là thanh nhàn.
Trước ngày thành thân, lão thái phu nhân gọi tôi đến gặp bà.
Sảnh trong u u ám ám, lão thái phu nhân ngồi trên ghế, như cùng cảnh sắc sau lưng hòa làm một. Tôi đối với bà là sợ và kính, bà cũng rõ nên không phí sức giả tạo bộ dạng thân ái, chỉ nói: “Lão bà này gọi cậu lại đây, là muốn cho cậu rõ về ba vị phu quân tương lai của cậu.”
Dạo gần đây, mỗi ngày lại có người rỉ rả bên tai tôi về ba thiếu gia phủ Từ.
“Người con trưởng họ Từ là Từ Trường Phong, sinh năm Súng Quang thứ mười chín, năm nay vừa ba mươi. Năm Thái Sơ thứ tám đậu Tiến sĩ, nhưng không làm quan giống những con cháu họ Từ khác, mà đến đại doanh Giang Bắc luyện binh dưới trướng ông ngoại của y. Năm Ninh Võ thứ hai lập công, giờ là Tả thống lĩnh Ngự Lâm quân, đệ nhất chỉ huy sứ Bắc Nha môn thập lục vệ.
Người thứ hai tên Từ Yến Khanh. Năm nay hai mươi ba, là con của quý thiếp họ Tạ, Hộ bộ thượng thư Tạ đại nhân hiện nay là chú của y. Năm Ninh Võ thứ sáu, thi Đình đậu Thám hoa, cũng là bậc tuổi trẻ tài cao, sau này có khả năng thừa kế họ Từ nhất.
Người con út là Từ Tê Hạc, tuổi tác gần với cậu nhất, vừa qua mười bảy, chưa từng thi cử. Mẹ là Hoa Dương quận chúa của phủ Kính Quốc công, năm đó vì ngưỡng mộ phong thái của Từ Thượng thư mà quyết tâm gả vào, cũng là quý thiếp giống Tạ thị. Người này bẩm sinh mang bệnh, sức khỏe khá yếu, được yêu chiều nhất trong nhà.”
Lão thái phu nhân nhìn tôi, nói: “Những điều này chắc cậu đã rõ. Vậy cậu có biết, tối nay lão gọi cậu đến vì chuyện gì không?”
Tôi cúi mắt xuống, nhớ lại những gì cô cô đã dạy. Đơn giản là thuận theo nhà chồng, làm việc cẩn thận, chỉ là dù tôi nói bao nhiêu, lão thái phu nhân vừa không gật đầu, vừa không lắc đầu.
Tôi hạ mắt, cụp mi nói: “Xin lão thái phu nhân chỉ dạy.”
Lão thái phu nhân nắm trượng: “Ba người này, ai cũng là quý nhân tột bậc. Theo hầu ba vị phu quân này là hạnh phúc, cũng là bất hạnh.”
“Họ Từ một vợ hai thiếp, đều là lá ngọc cành vàng, bỏ qua chuyện Tiết, Thao, trưởng, thứ, ba người này ai cũng có thể kế thừa họ Từ. Người ta nói một núi không thể có hai hổ, huống hồ ba phu một Thao, cậu lại ở giữa đối phó, sợ là lắm gian nan.”
Tôi ngước mắt, cong ngón tay, do dự hỏi: “Vậy con… nên làm thế nào ạ?”
Lão thái phu nhân nói: “Thân là Thao tất phải hiểu rõ, dù có bao nhiêu phu quân, đều phải một lòng với tất cả, nhưng không phải là đối xử bình đẳng, mà là cậu ở trước mặt ai, trong mắt chỉ có thể chứa người đó. Như thế mới có thể cân bằng.”
Lời này tôi nghe không hiểu, thỉnh bà giải thích, bà nói: “Cậu chỉ cần nhớ rõ những lời này. Lúc đến nhà họ Từ, cậu ở với ba vị kia lâu ngày rồi sẽ biết nên làm thế nào.” Rồi bà thở dài, “Tiết Thao tương hợp, vốn dĩ phải là hai người một đôi, nhưng thế gian này lại không dễ được như vậy.”
Dứt lời, bà nhìn tôi thật sâu, nói: “Nếu người được gả hôm nay là cô Năm, lão đây đã chẳng lo… Cậu liệu mà nhớ kỹ, dù có làm gì, cũng đừng liên lụy nhà họ Thẩm ta.”
Nói hai câu đó xong, lão thái phu nhân bảo đã mệt rồi. Sau khi trở về, tôi ngẫm lại lời của bà, vẫn chưa hiểu ra sao.
Chớp mắt, đã đến ngày đại hỉ.
Đêm trước đó, tôi hầu như không ngủ được, đến giờ Dần, cô cô dẫn mười mấy thị nữ và vú hầu đi vào. Lễ cưới của quý tộc có rất nhiều lễ tiết, Tiết Thao lại càng khác biệt. Từ tắm rửa tịnh thân cho đến đội mão, mỗi bước phải dựa theo lễ chế, đầu tiên các cô gái chưa xuất giá giúp tôi tắm gội, loại bỏ lông tóc dư thừa, chỉ chừa lại một chút lơ thơ rồi mặc áo lót. Chiếc áo này mỏng như cánh ve, khoác lên người cũng như không mặc. Sau đó là trang điểm.
Vì là nam nên không thể tô vẽ quá đậm, các cô chỉ thay tôi vẽ mi, rồi một cô hầu bưng một khay ngọc đến. Cô cô vạch vải đỏ ra, bên trong là một khối ngọc bóng loáng. Vật kia khoảng sáu tấc, thô như tay con nít. Đây là vật cổ, nghe nói trước khi Thao xuất giá có âm hộ quá hẹp, bất lợi cho sinh hoạt chăn gối nên phải ngậm vật này, đêm tân hôn người chồng sẽ lấy ra, cũng để cho Tiết rõ đường sinh sản của Thao ở đâu mà tạo kết.
Cô cô nói: “Đây là họ Từ đưa tới, là ngọc ấm cao cấp.” Thị nữ vẫn chưa trang điểm xong, lúc cô cô chôn khối ngọc vào trong người tôi thì tôi đang ngậm giấy son. Vật đó đâm thẳng vào, còn thô dài hơn những thứ lúc trước, chỉ đâm một lần mà mồ hôi lạnh của tôi chảy ròng ròng.
Thị nữ mang giấy son trong miệng tôi đi, tôi nhìn người trong gương đồng, mắt mi cong vút, môi son đỏ mọng, trong phút chốc tôi không nhận ra bộ dạng mình nữa.
Cô cô cầm khăn tay lau mồ hôi cho tôi, bỡn cợt: “Mới thế mà cậu Tư đã không chịu nổi, vậy sau này lại chẳng bị ba vị phu quân như hổ kia… ép chết à.”
Lời này cô chỉ nói cho một mình tôi nghe, tôi nhìn cô, giây lát sau khẽ nói: “Tam Hỉ tạ ơn cô cô đã chỉ dạy.”
Mắt cô hấp háy, không nói thêm gì với tôi. Từ nay về sau, tôi cũng không cần nghe cô nói lời nào nữa.
Sau đó người hầu mặc áo cưới cho tôi, trên làn áo đỏ thêu rồng bay phượng múa rất sống động, đều là bút tích họ Từ, được may ở hàng dệt trong kinh. Trên đầu tôi đội mũ phượng cài trâm, tôi là nam mà còn thấy nặng, không thể không nghĩ đến các cô gái đi lấy chồng, chắc các cô cũng từng thấy như thế. Bà mai che rèm xuống cho tôi, có người hô: “Lên…”
Tôi đến sảnh trước phủ Thẩm, hôm nay, các bậc trưởng thượng trong tộc đều tề tựu. Theo tục, tôi phải từ biệt cha mẹ trưởng bối, nhưng lúc nhìn lên, tôi không nhận ra ai cả.
Tôi quỳ trước lão thái phu nhân và bác Cả, vái một lạy, mắt lão thái phu nhân long lanh nước, như thể rất luyến tiếc tôi.
“Người phủ Từ đến.” Tổng quản phủ Thẩm tiến vào truyền lời, tôi nghe tiếng pháo đì đùng từ xa, thời gian rất chính xác, không sớm không trễ.
Nếu là người bình thường xuất giá, sẽ do người anh em trong nhà cõng ra cửa. Tôi lại là Thao, không thể để nhiễm hơi của người đàn ông khác, phải để hoạn quan làm việc đó. Nghe nói, trong nhà quyền quý đều có nuôi vài hoạn nô làm việc, nhà họ Thẩm gia thế tầm thường thì không có, nhưng họ Từ thì mọi việc vâng theo lệ cũ, chuyện hôn nhân đại sự không thể qua loa. Nghe có người họ Từ chờ phía trước, bà mối đỡ tay tôi ra ngoài.
Đến cổng sảnh trước, đội đón dâu đứng ngay trước mắt. Thao xuất giá không thể nhìn lung tung, tôi bèn nhìn xuống đất đến khi người phủ Từ đi tới, khom lưng xuống.
Tôi nhìn bóng dáng đó, như bị một thứ gì đó đánh vào lòng, cứ đứng bất động hồi lâu.
“Thiếu quân.” Bà mối giục.
Lòng tôi như trống gõ, mắt hoa lên nhưng không ngã xuống, tôi hít thở yếu ớt, cúi người như rối gỗ bị giật dây. Tấm lưng đó rất rộng, để giúp tôi ngồi vững, lúc đứng lên đã dùng hai tay giữ lấy chân tôi.
Tiếng chiêng trống rộn ràng khắp bốn phía, pháo trúc nổ đì đùng, anh lại chẳng nói chẳng rằng suốt từ đầu đến cuối.
Tay tôi đặt trên vai anh, hơi nghiêng mặt đi, mùi mực và giấy vẫn nồng nàn, đến mức mắt tôi đỏ bừng, ngực ứa nghẹn, không biết sao lại khó chịu như thế.
Tôi không nhớ được mình ngồi lên kiệu như thế nào, cũng không nhớ đã đi bao lâu. Khi đó, tôi chỉ thấy lòng trĩu nặng trình trịch, vừa thấy cả người lửng lơ không chạm đất, vừa có cảm giác điều gì cũng rõ ràng. Nhưng thực tại thì không theo ý tôi, kiệu đã ngừng.
Quan lễ hô: “Người đến.”
Mành kiệu bị xốc lên.
Hôm nay trời rất đẹp, tôi lại chỉ thấy giày thêu sặc sỡ dưới chân, còn phía trước phủ Từ khí phách thế nào, trong sảnh chính có quan lại quý nhân tề tựu đông đúc ra sao, hoặc là ba vị trượng phu mà tôi không quen kia, tôi đều không thấy gì cả.
Ba người cùng kết bái một Thao, tôi phải bái đường ba lần.
Trình tự bái đường không ưu tiên Tiết mà tiến hành theo thể chế, đầu tiên là người con trưởng, lúc động phòng ban đêm cũng vậy. Trước lúc xuất giá, họ Từ đã cử người đến báo trình tự động phòng. Tuy có phân chia Tiết, thứ, nhưng địa vị ba người ngang nhau, chỉ chênh lệch tuổi tác.
Thân là Thao, phải lần lượt hầu hạ ba người, trước là người con trưởng, rồi đến con thứ, tới con út, mỗi người một đêm, cách nhau ba ngày.
Tôi cầm tú cầu trên tay, đầu còn lại lần lượt nối với mỗi người kia, bái thiên địa, bái cao đường, bái lẫn nhau, rồi đổi người khác. Lần lượt như thế, cuối cùng quan lễ hô: “Đưa vào động phòng.”
Người hầu phủ Từ dẫn tôi đến tân phòng, giường cưới làm bằng gỗ đàn hương, phía trước bày bức bình phong tranh Bách Tử Đồ, những đồ vật khác không hoa mỹ như phủ Thẩm nhưng lại cực kỳ độc đáo tinh xảo, đâu đâu cũng thể hiện phong phạm sĩ tộc trăm năm.
“Mời Thiếu quân chờ ở đây, cần gì cứ gọi là được.” Nữ hầu nối đuôi nhau ra ngoài, khép cửa lại.
Một mình tôi ngồi đó ngẩn ngơ nhìn nến đỏ, miên man nhớ lại toàn bộ cuộc sống trước đây. Trước khi tôi nhận ra thì hai ngọn nến đã tàn phân nửa, sắc trời dần tối. Lúc này, tôi nghe tiếng bước chân đi đến, từ xa đến gần, vừa trầm vừa chắc.
“Thiếu gia.” Giọng vấn an của người hầu phía sau cửa vang lên, ngay sau đó, cánh cửa treo lụa đỏ bị đẩy ra.