TAM HỈ

CHƯƠNG 4: BIẾN CỐ


3 tháng

trướctiếp

Khi tôi tỉnh lại, cả người bị trói trên một cái giường, tay chân bị cột vào trụ giường bằng dây thừng thô ráp.

Tôi không biết mình đang ở đâu, có còn trong phủ Thẩm không, hay đã lưu lạc nơi địa ngục trần gian nào, chỉ biết cả người hừng hực như lò lửa, thân thể khô nóng hầm hập, mồ hôi tuôn xối xả như mưa mùa hạ.

“Ưm… ưm…” Miệng tôi bị nhét vải, không thể cầu cứu, ngọn lửa trong người càng cháy càng rực. Không chỉ nóng ran, bụng dưới như bị xoắn vặn lại, lúc thì đau đớn, lúc thì ngứa ngáy. Không biết có phải do tôi cả nghĩ hay không, hình như cơn ngứa tập trung ở nơi dơ bẩn khó nói phía sau kia. “Ưm…” Tôi không ngừng vặn vẹo, liều chết giãy giụa như cá mắc cạn, nhưng tứ chi đã bị trói, không chạm tay được, chỉ có thể gắng gượng lăn trái lộn phải, hễ cọ xát một chút là cảm giác có dòng nước ứa ra. Vật nam tính đang dựng thẳng phía trước phun trào, đằng sau cũng không kiềm được, lép nhép tươm ra chất lỏng tanh nồng.

Cơn tra tấn này một ngày kéo đến ba, bốn lần, mỗi lần phía sau trào chất dịch, tôi như vừa từ cõi chết trở về. Tôi không phân biệt được ngày đêm, nhưng cứ qua vài canh giờ, lại có một bà lão mở khóa phòng đi vào. Thức ăn bà đem đến đều là cháo loãng. Mỗi lần như thế, bà sẽ cởi trói cho tôi một lúc, lấy miếng giẻ thấm máu trong miệng tôi ra. Tôi cũng biết, vật này không phải ngăn tôi kêu cứu, mà là ngăn tôi cắn lưỡi.

Lúc này, tuy tay chân tôi được tự do, nhưng đã sức cùng lực kiệt, đừng nói chạy trốn, đến cơ thể cũng không nhúc nhích được, dù miệng khô rát cũng chỉ có thể yếu ớt quay đầu qua, nếu bà lão có lòng, sẽ kề bát cháo đến bên miệng. Mỗi lần bà về sẽ mang quần áo của tôi vứt đi, đệm giường dơ bẩn cũng bị ném vào lò lửa đốt trụi. Bà thay quần áo cho tôi xong, cũng không nấn ná lại, lập tức bỏ ra ngoài.

Cứ như thế, tôi không còn thời gian tỉnh táo, người lại phát hỏa. Tôi nghĩ rồi sẽ quen thôi, nhưng không, cái chết chắc cũng chỉ đến thế là cùng, nhất là sau này, cơn đau đỡ hơn, nhưng lại cực kỳ ngứa ngáy: “Ưm…” Tôi ngửa cổ, quằn quại giãy giụa vặn vẹo, hận sao không có vật gì nhét vào phá nát lục phủ ngũ tạng. Thời gian cũng càng lúc càng dài, có đôi khi liên tục suốt một ngày, vật phía trước bắn tinh mãi, đến khi không còn gì nữa.

Tôi còn nghĩ chắc mình sẽ chết ở đây, mãi đến lúc đêm tra tấn dài nhất kết thúc, cửa mở ra, vài vú hầu bước vào.

“Ái chà!” Người đứng đầu là một phụ nữ thoa phấn cài trâm, dường như thân phận không thấp, rõ ràng trông trẻ tuổi nhất, lại được những người khác gọi là cô cô. Cô nhíu nhíu đôi mày liễu, nhìn tôi với vẻ ghét bỏ: “Coi bộ dạng gì đây… Nhanh lên, tắm cho nó sạch sẽ.”

Những vú hầu kia mở dây thừng, cổ chân cổ tay tôi phồng rộp, máu thịt be bét. Trước tiên các vú mớm cho tôi một chén canh, tôi không nếm được mùi vị gì, chỉ cảm thấy đầy dầu mỡ, dù muốn không uống, các vú cũng không cho, chỉ nắm mặt của tôi, ồng ộc rót vào. Rồi một vú hầu lực lưỡng cõng tôi lên, đem đến phòng bên cạnh. Ở đó, nước đã được đun ấm, hai vú hầu đi vào, cởi sạch tôi trần trụi, rồi tắm gội cho tôi. Động tác của các vú cũng chẳng nhẹ nhàng, từng gàu từng gàu nước ấm đổ xuống, cũng khiến tôi tỉnh táo phần nào.

Chờ tôi được tắm gội tươm tất, các vú dẫn tôi vào một phòng.

Người được gọi là cô cô nọ đang ung dung ngồi trên ghế dựa, lúc tôi tới, cô ta hỏi: “Khỏe chưa?” Một đôi mắt phượng sắc bén uể oải nhướng lên, bảo: “Lại đây.”

Tôi nhìn cô ta, đầu óc trống rỗng, không nghĩ được gì, mất một lúc sau mới nâng chân lên. Mỗi bước đi như đạp trên bông, phập phù rệu rã.

Cô cô nhẹ nhàng thổi thổi lớp móng tay đỏ rực, không thèm nhìn tôi, phán nhẹ bẫng: “Cởi quần ra!”

“…”

Tôi kinh ngạc nhìn cô ta, không nhúc nhích.

Cô cô cũng không sốt ruột, chỉ thong dong khoác tay lên lưng ghế tựa, mắt phượng xoay qua nhìn tôi, ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Giống y hệt, cuối cùng vẫn là con của tiện tì, không hiểu quy củ. Bây đâu.”

Vú hầu phía sau cô ta đi lên, ngón tay tôi giữ quần, sức bà ta lại quá mạnh, kéo mạnh vài cái, tôi lập tức thấy phía dưới lạnh lẽo.

Bên dưới tôi trần trụi, vật thể giữa đùi mềm nhũn buông thõng. Vú hầu đẩy tôi về phía trước, cô cô quay qua, nhìn thẳng vào phía dưới tôi. Tuy tôi không đọc qua bao nhiêu sách Thánh Hiền, nhưng cũng không phải loại không biết xấu hổ, không thể không cúi thấp đầu, hai tay siết chặt. Ánh mắt phía trước soi tới, như đánh giá đồ vật, mà cô ta không chỉ xem, còn đưa tay ra sờ.

Khi cô cô sờ đến nơi đó, hai vú hầu lập tức đè vai tôi lại, không cho tôi nhúc nhích. Bàn tay lạnh lẽo sờ nắn, trượt xuống, đến hai túi cầu: “Cô cô thấy chỗ này của bây không tồi… Xem ra vẫn dùng được.” Cô ta bật cười thành tiếng, hai má tôi ửng hồng, nghẹn không thể trút, chỉ có thể cắn chặt răng. Cô cô mò đến giữa hai chân, dùng dằng ở nơi đó, rồi nói: “Quay qua.”

Tôi bị vú hầu quay lại, một người mang ghế đến, đặt tôi lên, bắt tôi mở hai chân ra, nâng mông lên, một đôi tay tách hai bên ra. Chỗ đó của tôi trở nên rất mẫn cảm, co rụt trốn tránh, không hiểu sao lại như thế. Cô cô không bỏ qua, lấy ngón tay sờ soạng, móng tay mở ra lớp thịt, hai chân tôi run lên, một dòng chất lỏng giữa đùi trượt xuống.

“Bây mới tới tháng lần đầu, rất mãnh liệt. Đây là lần đầu tiên cô cô thấy phản ứng dữ dội như thế. Nhưng như vậy thôi vẫn chưa đủ.” Tiếp đến, ngón tay liền chọt vào.

“…!” Tôi cắn mạnh môi dưới.

Cô cô cắm hai ngón vào, vừa vào đã đâm sâu, móng tay ma sát làm tôi đau nhói, đi vào giây lát mà tôi thấy như dài đằng đẵng. Không ngờ, cô ta lại đâm vào lâu như thế, đôi mày liễu nhăn rồi giãn, giãn rồi nhăn, xoay qua trở lại, không biết sục sạo cái gì. Hai má tôi đỏ bừng, ngực phập phồng, ngón tay cô ta rút đi một ít, rồi lại cắm vào, thử qua chừng mười mấy lần, rồi không biết chạm đến nơi nào, cơ thể tôi run lên bần bật, thiếu chút nữa dựng bật dậy, vú hầu lực lưỡng lập tức ép tôi xuống. Tôi như con thú khốn cùng liều mạng giãy giụa, mỗi xoay trở nhỏ nhoi của ngón tay đều làm tôi đau điếng, khi nó vào sâu hơn, một cơn ngứa ngáy chưa từng có ập đến, làm tôi bị tra tấn đến phát điên.

Cô cô rút tay ra, tôi lại đầm đìa mồ hôi. Người hầu giúp cô lau tay, sắc mặt cô ta thay đổi, nhìn xuống tôi từ trên cao, lạnh lùng nói: “Đi, đến gặp lão phu nhân.”

Suốt đường đi, tôi lê bước như cái xác theo cô cô, cho đến khi tới nơi quen thuộc.

Lụa trắng ở tiền đường Thẩm phủ đã bị tháo xuống, không còn chút vết tích. Ở phía ánh sáng mù mờ, đàn hương cháy đượm, ngoại trừ chủ nhân họ Thẩm và vài vị chú bác, còn có một lão bà ung dung ngồi trên ghế.

Cô cô dẫn tôi vào, cô ta nâng gót duyên dáng, không lên tiếng, lẳng lặng quỳ xuống ở nơi cách xa hai mươi bước.

Tôi đi theo, không làm ồn, đầu cúi sát, tâm trạng hỗn loạn, lòng nghĩ nếu đây là ác mộng, sao còn chưa tỉnh. Lúc này, lại nghe giọng nói: “Mấy năm nay, Quý phi nương nương được độc thánh sủng, không bàn đến họ Lý, thế lực họ Từ đè ép cả hai nhà Tần, Tạ. Nhất là Thánh thượng chưa lập thái tử, hiện giờ, các nhà đều nịnh bợ họ Từ, bao nhiêu người dòm ngó hai vị Tiết của nhà họ Từ.”

“Tuy là con vợ lẽ, nhưng cũng là quý tử. Hai người con thứ, một là nhà ngoại họ Tạ, một là người của phủ Kính Quốc công. Từ đại nhân này bản lĩnh không vừa, thân là Tiết mà không cưới Thao, lại một tay gom cả hai quý nữ gia thế, vợ Cả Ngu thị lại là con một của Phiêu Kị tướng quân. Nhiều năm như thế, vợ Cả vẫn không sanh được Tiết Thao, vậy một trong hai vị Tiết sẽ là chủ nhân tương lai của họ Từ. Tiếc là, họ Thẩm ta chỉ thiếu… Ôi!” Người bác kia than thở, gương mặt tiếc hận.

Một người bác khác lại đập bàn, giận dữ nói: “Nếu không phải con Năm đó vong ân phụ nghĩa, sao lại rắc rối đến tình cảnh hôm nay!”

… Em Năm ư?

Ông ta mắng: “Mấy năm nay, họ Thẩm ta có làm gì bạc đãi nó, nó chết, chúng ta làm sao ăn nói với họ Từ! Ta đến phủ Từ thỉnh tội, đã không được gặp Từ đại nhân thì chớ, lại bị một đứa quản sự mặt nặng mày nhẹ, nó chỉ là tôi tớ phủ Từ, mà dám không coi họ Thẩm ta ra gì!”

Tim tôi nhảy loạn xạ, lẽ nào… Em Năm không phải do bệnh mà chết?

Bác Cả vuốt râu, lắc lắc đầu nói: “Chú Năm bình tĩnh nào, dù gì vẫn là họ Thẩm ta không quản thúc nghiêm. Cô Năm đó câu kết tư thông với người trong phủ, rồi cùng nhau đào tẩu, đã là bôi tro trát trấu vào mặt mũi họ Từ. Hiện giờ, người lại chết trong nhà chúng ta, làm sao họ Từ bỏ qua được.”

Lão thái phu nhân vốn đang nhắm mắt tĩnh tâm, giờ mới mở mắt ra: “Hiến Dung.”

Cô cô lập tức đáp lời: “Dạ”, hai vú hầu nâng tôi lên, mang về phía trước.

Lão thái phu nhân nhìn tôi, bà là Thao, sinh ra chín vị chú bác họ Thẩm tôi, danh vọng trong tộc cực cao. Cha tôi thấy bà, cũng phải dập đầu quỳ lạy. May mà bà chỉ liếc nhìn tôi, rồi hỏi cô cô: “Ngươi đã kiểm tra nó chưa?”

“Dạ.” Cô ta khép nép, ra vẻ ngoan ngoãn vâng lời, đáp: “Đứa nhỏ này cơ thể bình thường, có thể xuất tinh như đàn ông, Hiến Dung đã cẩn thận kiểm tra, đúng là không có âm hộ, trong huyệt nơi sâu ba ngón có “Thao kết”, vẫn lành lặn, chưa bị thất tiết.”

Từng lời từng chữ của cô cô lọt vào tai, tôi nghe mà hồ đồ. Cái gì là Thao kết? Bọn họ… Rốt cuộc có ý gì?

Trong lòng tôi càng thêm bất an, lại thấy lão thái phu nhân gật đầu nói: “Lão thân nhớ tới một chuyện. Năm đó, Thái quân theo Thái Tổ tranh đấu giành thiên hạ, Thái quân thân là Thao nam, lại trời sinh uy vũ, không khác nam nhi. Thái quân xuất thân quyền quý, vả lại, khi ngài chưa theo Thái Tổ, từng có thê thiếp, còn có một con. Sau khi thành thân với Thái Tổ, lại sanh hạ liên tiếp sáu trai hai gái.”

Vài chú bác nghe xong, ánh mắt mỗi người quái dị, tấm tắc lấy làm lạ.

Lúc này, bác Cả đứng lên, cẩn thận nói: “Thưa lão thái phu nhân, tuy trên đời không thiếu dị nhân dị sự, nhưng Thao nam lại không có âm hộ, quả là… chưa nghe bao giờ. E là, không thể tùy tiện kết luận ạ!”

“Cũng phải.” Lão thái phu nhân sờ sờ chiếc nhẫn trên ngón cái, “Bây đâu, vào phòng lão, mang ‘Cáo’ đến đây.”

Một lúc sau, người hầu mang đến một thanh Cáo.

Lão thái phu nhân nói: “Vật này là năm đó tổ phụ cho ta, chính là bảo vật gia truyền, tuyệt đối không thể sai lầm.” Bà nhìn hướng đó, đôi mắt đục ngầu như lóe sáng, “Có phải vàng thật hay không, thử rồi sẽ biết.”

Sau đó, tôi bị người hầu đè xuống. Tôi mù mờ kinh hoảng nhìn họ, vú hầu nọ mở tay tôi ra, cô cô cầm châm, đâm vào đầu ngón tay tôi. Trên lỗ thủng nhỏ xíu từ từ ứa ra giọt máu, nó lăn dọc theo đầu ngón tay tôi, nhỏ giọt trên mắt con thú dữ.

Khoảnh khắc này, không ai lên tiếng.

Mồ hôi trên trán tôi ròng ròng tuôn, hai mắt chằm chằm dán vào con hổ đồng đó, đôi môi khô nứt mỏng manh mấp máy. Cả lão thái phu nhân cũng nhoài người, hai mắt chằm chằm nhìn vào khay đồng.

Máu, một giọt, hai giọt, trườn dọc theo mắt thú rồi rơi xuống.

Mùi đàn hương lởn vởn, chờn vờn, tựa một thứ mùi mục nát.

… Rất lâu sau, con hổ đồng vẫn bất động.

Lão thái phu nhân than một tiếng, ngồi xuống chiếc ghế phía sau, các chú bác của tôi cũng lầm rầm than vãn.

Bà nói: “Dù gì cũng là con cháu họ Thẩm ta, tiễn nó một đoạn đi.” Nói xong thì đứng lên.

“Không… Không…!” Tôi trợn to mắt, lắc đầu giãy giụa, “Đừng, đừng, đừng mà…” Tôi không muốn chết, tôi không muốn chết!

Nhưng hình như bọn họ không nghe thấy. Trong thế gia có lệ, những chuyện dị thường đều là điềm gở, phải trừ không thể giữ, bằng không ắt có hậu hoạn.

“Cứu, cứu tôi với! Tôi không muốn chết! Bác ơi! Cha…” Tôi gào khóc cầu xin, thò tay giữ chặt lớp váy của cô cô, cô ta ghét bỏ rút về, như thể xui xẻo lắm.

Mấy gã người hầu lực lưỡng lôi tôi xuống, mười ngón tay tôi cào qua mặt đất, kéo ra một vệt máu.

“Chờ đã!” Không biết là ai, đột nhiên la lên.

Moi người quay lại, tôi ngừng la hét, kinh ngạc nhìn về phía trước. Đằng kia, mắt con hổ đồng nọ bốc khói xanh mờ ảo, sau đó, một tiếng động trong trẻo vang lên.

Theo tiếng lăn của hạt châu, tôi từ từ thấy rõ nó.

Là đỏ.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp