Tôi chưa từng nghĩ sẽ có ngày Lục Thanh Tô trở lại phủ Từ kinh thành.
“Mời Thiếu quân.” Lục Thanh Tô bưng cháo nóng đi vào, ngồi xuống bên giường rồi đỡ tôi ngồi dậy. Anh nâng chén cháo, cầm muỗng khuấy khuấy cho nguội bớt rồi đút tôi ăn từ từ.
Lục Thanh Tô trông không khác biệt mấy so với hình ảnh trong ký ức của tôi. Nhưng da anh sạm hơn một chút, thân thể cũng rắn rỏi hơn, xem ra anh sống ở Giang Châu cũng khá thuận lợi.
Anh vừa đút tôi ăn vừa kể: “Tiểu nhân hỗ trợ quản lý thôn trang ở Giang Châu, nơi đó heo hút cách biệt, nên phải đến tận mấy tháng trước tiểu nhân mới biết trong kinh xảy ra nhiều biến cố như thế.” Anh thở dài một hơi, cảm thán: “Sự hưng bại của thế gia, rốt cuộc vẫn phụ thuộc vào hoàng đế.”
Hiện giờ nhà họ Từ quả thật không bằng lúc trước, nhưng mà lạc đà gầy vẫn hơn ngựa béo, dù nhìn lên thì chẳng bằng ai, nhưng nhìn xuống cũng chẳng thấy ai hơn mình.
“Bây giờ chỉ có thể trông mong vào hai thiếu gia…” Giọng Lục Thanh Tô nhỏ dần, rồi anh không nói nữa mà đổi đề tài: “Hiện tại là lúc khó khăn, Đại phu nhân không giỏi quản lý chuyện nhà, cũng không chịu nghe lời khuyên giải, Hoa Dương phu nhân thì chỉ quan tâm chuyện Tam phòng, Tam thiếu gia lại đau ốm liên miên, lúc này không ai lo liệu công việc. Sau khi xin chỉ thị của lão gia, Trương tổng quản mới biên thư gọi tiểu nhân từ Giang Châu về…”
Anh nói xong thì đặt muỗng xuống, nhìn sang tôi. Đôi mắt đó vẫn hệt như thuở ban đầu, tĩnh lặng như mặt nước, chỉ khi lắng nhìn thật sâu mới thấy được nỗi bi thương thăm thẳm. Anh mấp máy môi vài lần, dường như muốn nói gì đó rồi lại thôi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play