Ngày xuân qua đi, cỏ hoa héo tàn.
Gian phòng này tuy đơn sơ hơn nơi ở của những chủ nhân khác nhưng vẫn đầy đủ tiện nghi. Tôi ngồi trên ghế, trước đây tôi từng vui vì nơi này không nồng ám hương khói, lại thoang thoảng hương hoa, nào ngờ cũng có ngày lá úa hoa tàn, cỏ cây xơ xác.
Bích Lạc quỳ trước mặt tôi, cô cúi gằm mặt xuống đất, trán lấm tấm mồ hôi, len lén nuốt nước bọt.
Tôi im lặng chừng nửa nén hương rồi mới từ từ hé môi: “Là của ai vậy?”
Bích Lạc giật mình, đỏ bừng mắt, cúi gục đầu xuống, nghẹn ngào van lơn: “Thiếu quân, nô tỳ sai rồi, nô ty biết, lần này Thiếu quân nhất định không tha cho nô tỳ…”
Từ lúc nhỏ tôi đã dễ mềm lòng, không muốn thấy người khác khóc lóc. Trước đây khi thấy người hầu trong nhà bị phạt, tôi luôn cảm thấy họ đáng thương, vú hầu lại “hừ” một tiếng, quở: “Cậu Tư này, có gì mà tội nghiệp chứ, cậu không biết đó thôi, người đáng thương ấy hả, ắt phải có chỗ đáng giận!”
Tôi tự hỏi xưa nay mình đối đãi với người hầu không bạc, tôi vốn cũng xuất thân tiện thứ, địa vị chẳng cao quý hơn bọn họ là mấy, khó tránh cảnh sắn khoai đùm bọc, bầu bí thương nhau. Tôi từng nghĩ trong phủ Từ nhiều người như thế, ai cũng có thể phản bội tôi, nhưng thật không ngờ lại là người ở ngay bên cạnh mình.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT