Sau khi tỉnh lại, tôi mở to mắt một lúc lâu mới thấy rõ người bên giường. “Quan nhân…” Vừa mở miệng, cổ họng tôi khàn đục, gần như không phát ra tiếng.
Tôi vừa muốn động đậy, Từ Trường Phong bèn ấn vai tôi lại rồi bảo: “Đừng cử động, nằm xuống nghỉ đi.”
Trông ngài hơi tiều tụy, đã lâu rồi tôi không gặp ngài, tóc mai ở hai bên thái dương ngài lại bạc thêm, cằm cũng lún phún râu. Tôi thấy cả người kiệt quệ, đành ngoan ngoãn nằm xuống theo lời ngài.
Tôi nhìn ngài, hỏi bằng giọng khàn khàn: “Quan nhân… sao lại ở đây?”
Từ Trường Phong không trả lời, tôi nhìn sắc mặt ngài: “… Có phải tôi bị bệnh gì không?”
Tôi chỉ nhớ mình đang đi dạo trong sân, rồi sau đó… Sau đó…
Tôi bỗng thấy hơi đau đầu, Từ Trường Phong vươn tay nắm chặt lấy bàn tay tôi. Ngài vẫn im lặng, tôi nhìn ngài thật lâu, ngực nhấp nhô nhè nhẹ, một cảm giác lạnh lẽo dần xâm chiếm tôi. Tôi bỗng bắt lấy tay ngài, hỏi lại: “Rốt cuộc tôi bị sao thế?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT