Mấy ngày nay Từ Yến Khanh không bước chân ra khỏi cửa, bộ dạng lôi thôi lếch thếch, người cũng gầy rộc đi. Hắn bực dọc khó ở nên cũng muốn người khác khó chịu theo. Tôi biết rõ hắn không cố ý, nên dù hắn giận cá chém thớt với mình như thế nào, tôi vẫn không thể bỏ mặc hắn.
Nghe lời hắn vặn hỏi, tôi biết ngay là lúc hắn ra ngoài thì nhìn thấy tôi ở cạnh Từ Trường Phong. Tôi ngước lên thì bắt gặp một đôi mắt âm u, bên trong như có lốc xoáy chực chờ nhấn chìm mình vào đó.
“Đại thiếu gia…” Tôi thành thật đáp, “Ngài ấy hỏi, có phải tôi nghĩ ngài ấy hại nhà họ Tạ hay không…”
Từ Yến Khanh nghe thế, hít sâu một hơi, lùi lại hai bước rồi rít lên: “Chứ còn gì nữa, là gã hại.” Hắn cười nhạo một tiếng, “Giờ gã đến đây nói những lời này có ích gì? Tạ gia ta, người thì đã chết, người thì đã bị đày, sao em không hỏi gã tối nằm trên giường có kê cao gối ngủ được không!”
“Nhị gia,” Tôi nhìn hắn, không nhịn được mà hỏi: “Ngài thật sự không hiểu sao?”
Hắn khựng lại, nheo mắt hỏi: “Em nói gì?”
Tôi biết rằng chiều ý hắn mới là thượng sách. Nhưng tôi lại không thể trơ mắt nhìn hắn ngày càng sa sút tinh thần, oán trời trách đất, như thế thì thật hổ thẹn với Tạ phu nhân đã qua đời. Tôi đến trước mặt hắn, nói: “Nhị gia, thế gia cường thịnh đến mức như họ Tạ là đã đi quá giới hạn. Người không đọc nhiều sách Thánh Hiền như tôi mà còn hiểu được, lẽ nào ngài không nhận ra, quả của ngày hôm nay chính là do nghiệt mà trước đây đã gieo hay sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play