Tối nay trời lại đổ mưa, tôi vốn tưởng ngài sẽ về trễ, không ngờ chưa tới giờ Tý* ngài đã trở về phủ. Từ Trường Phong đội mưa thúc ngựa, lúc về tới thì cả người ướt sũng, tôi vội đón ngài vào nhà.
*Giờ Tý: Mười hai giờ đêm.
Tôi hỏi ngài: “Có cần bảo người chuẩn bị nước ấm không?”
“Không cần.” Trước đó tôi đã cho người hầu nghỉ ngơi, thế nên lúc này phải tự thân vận động. Từ Trường Phong đi vào gian phòng kế bên, tôi bèn theo hầu ngài.
Từ Trường Phong đã quen nếp sống trong quân doanh, thường không cần người hầu hạ. Ngài tự cởi áo khoác, tôi giúp ngài treo lên rồi đi qua. “Để tôi.” Tôi cầm khăn lụa, tay nhẹ nhàng lau đi nước mưa trên mặt ngài, Từ Trường Phong im lặng đứng đó.
Tiếng mưa rơi tí tách, ánh nến lay lắt khi tỏ khi mờ. Tôi ngắm nghía ngũ quan của ngài, thoạt nhìn cứ ngỡ thô ráp góc cạnh, giờ ngắm kỹ mới thấy đường nét cũng nhã nhặn, tinh tế không kém hai người em trai, hàng mi cong cong ngả bóng dưới ánh nến trông càng thêm dịu dàng. Tay tôi khựng lại một chút, trước kia tôi không để ý, giờ nhìn kỹ mới thấy trên trán ngài có một vết sẹo chạy dài từ trán ra sau đầu, tuy đã nhạt nhưng vẫn thấy được lờ mờ.
Từ Trường Phong bắt lấy cổ tay tôi, tôi ngẩn người, nhận ra mình thất thố. Từ Trường Phong dường như hiểu ý tôi, giải thích: “Đao kiếm không có mắt, bị thương là chuyện thường.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT