Sau đêm hôm đó, Từ Yến Khanh quấn lấy tôi như sam, không rời một bước.
Giờ đây, ai cũng bảo Từ Nhị thiếu gia đã đổi tính, không la cà lêu lổng ở phường hát xướng, cũng không cùng chúng bạn ăn chơi đàng điếm nữa. Mấy ngày nay, hắn về phủ rất sớm, thường thường khi trời chưa tối đã thấy hắn về nhà.
Trong thư phòng, tôi ngồi bên khung cửa sổ, cầm trong tay một tấm bảng gỗ, chăm chú dùng bút vẽ lên. Tôi vẫn chưa nhận ra phía sau có người tới, nên khi đuôi quạt đẩy nhẹ đầu mình thì tôi mới ngớ ra, chiếc đuôi quạt nhẹ nhàng nâng cằm tôi lên, gương mặt điển trai xuất chúng soi vào đáy mắt, hắn cười tủm tỉm hỏi: “Tiểu quân đang làm gì đó?”
Tôi ngoảnh mặt, không thèm để ý hắn.
Từ Yến Khanh bèn nghiêng đầu sang một bên thăm dò, tôi chấm bút vào thuốc màu, chăm chú vẽ. Từ Yến Khanh kiên nhẫn chờ tôi vẽ xong, tôi vừa đặt bút xuống, hắn đã không chờ được nữa, thò tay lấy tấm bảng gỗ trong tay tôi đi. Từ Yến Khanh nghiêm túc quan sát vật trong tay, nhìn cả buổi, rồi gõ quạt phán: “Hoa sen này vẽ y như thật…”
“Nhị gia,” Tôi nhếch mép, nói: “Đó là cá vàng.”
Từ Yến Khanh sửng sốt, gương mặt không giấu nổi sự tẽn tò, nhưng vẫn gật gù đắc ý tán tụng: “Ái chà, ta chỉ nghĩ hoa sen này không giống phàm vật, có câu ‘chẳng phải hoa, chẳng phải sương*’, đây lại là ‘chẳng phải sen’, mà là nhân ngư lướt nước, đúng là tuyệt vời, quá sức tuyệt diệu.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play