Tôi hoảng loạn mất mấy ngày, lúc này mới nhớ ra phải trả sách cho chủ.

Tôi tính trả sách thật mau rồi quay về cho nhanh, ai ngờ vừa bước vào khu nhà đã nghe tiếng nói cười rổn rảng. Anh Cả tôi xưa nay tự xưng văn nhã, lấy tên khu nhà của mình là “Tả Ý Cư”, còn đề vài câu thơ bên cạnh. Hôm nay anh Cả có nhà, lòng tôi biết là không đúng lúc, toan quay đầu trở về, giữa chừng lại bị anh bắt gặp, vẫy tay gọi: “Tam Hỉ, lại đây nào.”

Trong đình, ngoài anh Cả ra còn có mấy người bạn thơ. Nói là bạn thơ, nhưng thực chất chỉ là phường ăn trắng mặc trơn, những người này ngực chẳng lấm mực, nào đã viết được mấy áng văn thơ, nhưng lại rất rành rẽ chuyện lạc thú, tự cho là phong lưu. Bọn họ đều ôm ấp người hầu, những người này nhìn không giống những ca cơ được nuôi dưỡng trong phủ, trông điệu bộ cũng chẳng phải dạng đường hoàng. Tôi không ngờ anh Cả lại to gan đến mức dám dẫn ca kỹ hoa lâu về nhà.

Tôi nhẫn nhịn tiến lên phía trước, thưa: “Anh Cả.”

Người đàn ông ngồi ở bàn rượu phía trước ngẩng gương mặt trông rất giống cha tôi lên. Nếu không vì hai mắt anh trũng sâu, thân hình gầy yếu, trông thật bê tha bệ rạc thì diện mạo này cũng được tạm gọi là anh tuấn. Anh Cả là con trai độc nhất của Thôi phu nhân*, là con trưởng của cha, nghe nói năm đó sau khi sanh hạ anh thì cơ thể mẹ Cả bị tổn hại, anh lại không phải Tiết Thao, nên bà đành nhượng bộ để cha tôi không ngừng nạp thiếp.

*Thôi phu nhân: Chính là người vợ lớn, tức mẹ Cả.

Anh Cả nằm trong lòng người đẹp, đáp có lệ: “Ừ.” Anh thấy chồng sách tôi cầm, bèn hỏi: “Dạo này chú đọc gì thế?”

Lòng tôi đâm chột dạ, may mà anh chưa xem tôi cầm những sách gì, tôi bèn kể lại những gì mấy ngày nay đã đọc. Anh gật gù, chẳng biết có nghe tôi nói hay không.

Lúc này, vị công tử áo xanh ngồi bên trái anh Cả lên tiếng hỏi: “Ái chà, anh Thẩm, cậu này là…”

“Đây là cậu Tư nhà ta, thật thà, dễ bảo. Ta nói cho mấy người biết…” Anh Cả lườm bọn họ, nói rành rọt, “Đừng chỉ bậy cho nó đấy.”

Mấy người bọn họ cùng cười hô hố, rồi anh Cả không để ý đến tôi nữa. Tôi đứng phía sau anh, không dám lên tiếng, hệt như người hầu vậy. Đây chính là địa vị của con tì cái thiếp, dù anh Cả có đối tốt với tôi, nhưng tình thương này cũng giống với con Tước nhi mà anh nuôi trong lồng, khi nhớ thì ghẹo một chút, chán rồi thì quên bẵng.

Dì Ba răn tôi rất ngặt, bắt tôi nhất mực tuân thủ bổn phận, không được làm mất lòng các anh lớn, nếu may mắn, sau này khi anh Cả kế thừa tổ nghiệp sẽ chừa phần cho tôi, hai mẹ con tôi cũng không đến mức lưu lạc đầu đường xó chợ. Những người phụ nữ nép sau nhà đều là như thế, dù mong mỏi được thoát khỏi lồng giam này, nhưng xương cốt như đã bám chặt ở đây, cả đời không thoát được.

Rượu vào sương sương, một người gợi chuyện: “Nghe nói mấy ngày trước anh Thẩm mới sắm được một cặp bích ngọc, chả trách hổm rày không thấy người đâu, làm cho Cẩn Nguyệt cô nương đau lòng.”

“Ta còn thắc mắc, không biết hôm nay mấy người các ngươi đến làm gì, ra là đã dự mưu từ lâu.” Anh Cả đứng dậy bảo người hầu: “Gọi Thanh Ngọc và Tử Ngọc đến.”

Sau đó, một cặp trai gái bước vào.

Đó là một cặp anh em sinh đôi, quần áo một xanh một tím, hai người chẳng những có diện mạo giống nhau, mà dáng điệu lời nói cũng đồng nhất, cùng quỳ xuống thưa: “Thanh Ngọc, Tử Ngọc bái kiến các vị.”

Mấy vị công tử kia thấy người, ra vẻ tỏ tường: “Ra là đôi Giải Ngữ Hoa.”

Cặp anh em này vốn là phường ca kỹ, bộ dạng không chỉ xinh đẹp, còn có tài ca hay múa giỏi. Hai người bọn họ, một gõ khánh, một xoay múa, tiếng ca thánh thót:

“Đan chẩm khó hiểu đăng hôi ý

Hai tay khinh vũ phủ ngọc đào*…”

*Chú thích của tác giả: Là thơ ca diễm tình 18+ được truyền bá, tác giả ẩn danh.

Vừa cất tiếng ca đã là dâm thơ diễm khúc, phút chốc tai tôi ửng đỏ. Những người còn lại rất hưng phấn, anh Cả tôi thì như say như mê, hứng thơ bộc phát, bèn ngâm một bài, những người khác hùa nhau khen lấy khen để, lại có người cảm thán: “Anh Thẩm tài hoa như thế, đáng tiếc, đáng tiếc, thật sự là châu ngọc phủ bụi mà…”

Anh Cả lên kinh ứng thí hai lần, lần nào cũng rớt, mấy năm nay anh gặm nhấm thất bại, cuộc sống càng lúc càng buông thả, mẹ Cả lại chiều anh, để mặc anh phóng túng, cả cha tôi cũng không quản được.

“Ôi dào!” Anh Cả phất tay áo, “Chí thú của Tử Nhàn không ở triều đình, nguyện thong dong nơi thôn dã như mây nhàn tản, như hạc giữa đồng*, chẳng cần lên kinh nhìn mặt mấy lão thúc bá kia!” Tử Nhàn là tên của anh Cả, nói thêm là, họ Thẩm tôi ở kinh thành thuộc Thất thị danh giá, việc thu xếp cho anh một chức quan cũng chẳng có gì khó. Chỉ là anh đã quen tác oai tác quái ở chốn hẻo lánh này, giờ nếu bảo anh cúi đầu cun cút tại nhà chính, dù cha tôi ép buộc, sợ là anh cũng không chịu.

*Từ gốc: Nhàn vân dã hạc. Là thành ngữ Trung Hoa, chỉ cuộc sống tự do tự tại, không bị thúc ép.

Tôi đang thừ người, ai ngờ anh Cả chợt nhớ đến tôi, thình lình kéo tôi qua làm chồng sách trong tay rơi xuống đất, quyển sách diễm tình kẹp bên trong cũng rơi ra, không giấu được nữa. Trước lúc tôi hoảng hồn nhặt lại, anh Cả đã đoạt lấy nó, rồi nghiền ngẫm sâu xa nhìn tôi, bảo: “Chú Tư à, chẳng ngờ xem chú thành thật chân chất thế kia, vậy mà cũng có cái hứng này…” Anh bỡn cợt vỗ vỗ lên mặt tôi.

“Anh Cả, em…” Tôi tự biết hết đường chối cãi, mặt đỏ như tụ máu. Anh Cả vẫn chưa trách tội, chỉ nhìn như chê cười, lại thoáng vẻ thương hại: “Thôi đành vậy, chú đã lớn bằng này rồi, trong nhà lại toàn các u các bầm cổ hủ, đợi đó, anh Cả sẽ chọn hai đứa hầu gái mát tay, để chúng chỉ vẽ cho chú.”

Tôi ngại không sao tả xiết, không biết nên ưng thuận hay không. Chợt anh Cả như nhớ đến điều gì, gọi người hầu đến, bảo: “Mang tên người Hồ đó đến cho ta.”

“Người Hồ hả?” Vị công tử áo xanh kia phấn khích, nhìn lại anh, “Anh Thẩm đúng là bản lĩnh thông thiên, vậy mà nuôi được một người Hồ trong phủ.” Những người khác cũng nhìn anh, còn tôi thầm kinh ngạc. Tôi đã đọc trong vài quyển sách kể chuyện dị kỳ, người Hồ là gì, là những người trời sanh có cơ thể không toàn vẹn, như người nữ không có ngực, hoặc là một thân hai đầu, tóm lại là khác biệt với người thường nên luôn bị xem như điềm gở, thường thì vừa sinh ra đã bị dìm chết, vậy mà anh Cả dám giấu người trong phủ, đúng là nuốt mật gấu gan hùm.

Chỉ chốc lát sau, người Hồ kia được dẫn tới, là một người con trai. Thoạt nhìn anh ta có cơ thể toàn vẹn, không có dị trạng gì, thảo nào không ai phát hiện. Bộ dạng anh ta chỉ có thể xem là thanh tú, da hơi ngăm, so với những oanh yến ríu rít trong nhà của anh Cả thì không bì được.

Anh Cả nói: “Cởi đồ ra.”

Người con trai kia như đã bị dạy dỗ, nhiều người trước mặt như thế nhưng sắc mặt vẫn không biến đổi, lập tức cởi bỏ áo quần. Thân trên anh ta khá cường tráng, còn có cả vết thương cũ, có lẽ đã từng làm nô dịch.

“Tử Nhàn, tên này có gì lạ đâu?” Công tử áo xanh nói, coi bộ hơi thất vọng.

Anh Cả phẩy quạt, chẳng chút gấp gáp, thủng thẳng nói: “Tới đây, cho các vị đại gia nhìn thấy.”

Lúc này người Hồ đã trần trụi không manh vải, nghe lời anh Cả nói, anh ta bèn xoay người, cúi xuống, hai tay tách mở mông, lập tức mọi người cùng ngỡ ngàng, ngay cả các ca kỹ cũng bất ngờ.

Khi anh ta xoay qua đây, lúc này tôi mới thấy rõ vùng kín của anh ta, toàn bộ lớp lông đã bị cạo sạch, ngoài một rãnh kín nhỏ, còn có một khe hở lạ, đúng là âm hộ của Thao nam.

Anh Cả gọi người Hồ kia đến trước mặt, người đó lập tức nghe lời, ngoan ngoãn đi tới, anh thò tay sờ mông người đó, từ từ trượt xuống vùng trũng.

Tôi ở rất gần anh Cả, người Hồ đó cũng rất gần tôi. Tôi biết là không nên, nhưng hai mắt lại không rời được, cứ nhìn theo ngón tay như vạch mây thổi sương của anh hướng sâu vào trong, cho đến vùng gần khe hở. Ngón tay đó cũng không vội vã thò vào, mà chỉ ở ngoài xoay xoay vài vòng, gảy khều hai bên, loáng thoáng thấy được lớp thịt nhạt màu. Lúc này, anh Cả nhặt một viên trân châu trên chiếc trâm của ca cơ, vuốt ve vài cái trong lòng bàn tay, hai ngón tách hai bên ra rồi đẩy nó vào.

Khi anh Cả rút tay ra, một dải chất dịch vương theo, còn trân châu thì kẹt bên trong, không rơi ra ngoài. Mọi người nín thở nhìn toàn bộ quá trình, rồi một người đập bàn, buông tiếng thở dài: “Đúng là của quý.”

Thao nam lúc sinh ra không có bộ phận đàn ông, chỉ có một âm hộ giống như nữ giới, mà âm hộ của cả hai cũng khác biệt. Nghe nói phía trên của nữ giới là lối bài tiết, còn ở Thao nam lại gắn liền một thể, nối liền đường sinh sản, càng chặt khít hơn so với âm hộ nữ, cũng tạo khoái lạc gấp bội. Dù là người thường hay Tiết, đều bị chất dịch của Thao hấp dẫn, nhưng trên đời này Thao là của Tiết, phàm phu tục tử chỉ có thể tơ tưởng, không thể làm bậy.

Anh Cả nuôi người Hồ này, dạy dỗ anh ta như dạy Thao nam, dù là hàng giả cũng đủ thỏa mãn. Chợt nghe công tử áo xanh nói: “Dạo gần đây, ta có được một đôi vòng tay trị giá nghìn vàng, vốn để mừng đại thọ tổ mẫu, thể hiện lòng thành trước mặt bà. Giờ ta nguyện lấy vòng này đổi với Tử Nhàn, chẳng biết Tử Nhàn có thể đổi người Hồ này cho ta không?”

“Một cặp vòng tay à, Tử Nhàn lấy làm gì chứ? Thôi thì thế này, ta có hai người đẹp đến từ Tây Vực, tóc vàng mắt xanh, kỹ xảo thượng thừa, Tử Nhàn à, ta cũng chẳng tham gì, anh cho ta mượn người Hồ này hai ngày là được, hai ngày sau, châu lại về Hợp Phố*.”

*Châu về Hợp Phố: Điển tích Trung Hoa cổ, chỉ việc những sự vật tưởng mất đi, nhưng rồi lại trở về chốn cũ.

Những người đó cứ lời qua tiếng lại, mà từ đầu tới cuối, người Hồ kia không hề biến sắc, cứ nhìn trước mắt, đôi mắt sâu hoắm trống rỗng như một đầm nước chết chóc.

Tôi lại thấy hơi choáng váng, sờ sờ lòng bàn tay, chẳng biết từ khi nào đã đầm đìa mồ hôi, cổ họng nuốt vào vài lần lại càng khát nước, đang mơ màng thì nghe anh Cả nói: “Có ngửi thấy mùi gì không, có hương thơm…”

Lúc này, thình lình có người hầu xông vào, gọi thất thanh: “Bẩm cậu, có tin xấu!”

Anh Cả bị làm cụt hứng, toan giận dữ mắng, người hầu kia đã quỳ rạp xuống, run rẩy thưa: “Bẩm cậu! Kinh thành vừa truyền tin, cô nhà… mất rồi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play