Cách mấy lớp rèm mỏng, tôi lờ mờ thấy một dáng người ung dung nhàn nhã đi tới. Người đó đi chừng hai bước, tôi nghe y nói với những người hầu phía sau: “Các ngươi ra ngoài đi.”
Mãi về sau, thi thoảng tôi lại nhớ đến đêm này.
Điều tôi nhớ đầu tiên không phải nến đỏ đêm xuân, mà là giọng của y. Giọng nói đó thoạt nghe chưa có cảm giác gì, nghe lần nữa sẽ như tiếng gió mát, cẩn thận lắng nghe lại cho người ta cảm giác an ổn thư thái, tựa như so với y thì mọi âm thanh trên đời nếu cao hơn đều chói tai, trầm hơn lại ảm đạm chán chường.
Người hầu đóng cửa lại, tôi nhìn ánh nến.
Khi ánh nến tàn, một bàn tay đưa ra trước mắt tôi.
Ngón tay thon gầy như lá hành vén tấm khăn che trước mặt tôi ra. Tôi ngẩng lên nhìn người đàn ông trước mắt. Nói là đàn ông, nhưng thực ra chỉ là một công tử thiếu niên không lớn hơn tôi bao nhiêu.
Nhưng chỉ từ cái nhìn đầu tiên, tôi đã choáng ngợp trước diện mạo của y. Trong kinh thành có lời đồn, họ Từ không có người xấu, phàm là người trong dòng tộc, dù nam hay nữ đều có tướng mạo xuất chúng. Nếu Từ Trường Phong phóng khoáng như gió, Từ Yến Khanh là cuồng ngạo bất kham, thì vị Từ Tam công tử trước mắt tôi đây chính là một khối ngọc tuyệt mỹ. Thoạt nhìn, mắt y trong veo ánh nước, trời sanh mắt biếc mi cong lạ thường, nước da trong ngọc trắng ngà không tì vết, dù đang vận một bộ áo cưới đỏ rực, trông vẫn trong sạch xuất trần.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT