Giống như nhớ tới cái gì, Từ Phúc kinh hãi: “Cha, có phải người bị người ta lừa, mua phải gạo lứt giả rồi không?”
Từ Quý ở một bên mắt trợn trắng: “Gạo lứt còn có cái gì mà phải làm giả?
Gạo lứt là loại gạo kém cỏi nhất rồi, chỉ cần bên trong không thêm đá thì không sao”
“Nhưng…”
Từ Phúc còn muốn nói cái gì nữa thì Từ Thịnh ở bên cạnh giải thích: “Tiểu đệ, đây không phải gạo lứt, là gạo thường, còn tốt hơn gạo lứt.”
Nghe vậy, Từ Quý lập tức duỗi đầu đến gần, nhìn chằm chằm túi gạo: Gạo?
Nửa ngày sau, cậu bé mới phản ứng lại không đúng chỗ nào, vội chất vấn Dương Đại Hà: “Cha, gạo rất đắt! Người mua cái này làm gì vậy?”
Cả ngày nghe ông ngoại nói mãi là 2 cân gạo thường có thể mua được 3 cân gạo lứt, gạo lứt hay gạo thường ăn vào trong bụng đều no!
Cậu bé thật sự thấy khó hiểu, vì sao phải bỏ tiền mua gạo đắt, lại còn là một lần mua hai túi lớn!
Dương Đại Hà nhìn sắc mặt khó hiểu của Từ Quý, lần đầu không đánh cậu bé mà là xoa nhẹ lên đỉnh đầu cậu.
“Nương của con nói ăn gạo lứt không tốt cho dạ dày của các con, gạo mềm một chút thì các con ăn vào mới dễ tiêu hóa, nhất định phải đổi thành gạo”
“Từ Xuân … Nương?”
Từ Quý xoay chuyển tròng mắt, nhìn Từ Xuân Đào đang nhặt rau ở trong sân, không biết vì sao mà trong lòng bỗng nhiên thấy ấm áp.
“Cơm mềm chắc chắn sẽ ăn ngon hơn một chút, nương thật tốt, mua loại gạo đắt như vậy cho chúng con ăn ~”
Từ Phúc vừa nói vừa chạy ra sân ôm lấy chân Xuân Đào làm nũng.
Xuân Đào không nhịn được mà đỏ mặt.
Nói cái gì mà mua cho bọn nhỏ ăn chứ, chẳng qua chỉ là lấy cớ mà thôi.
Ở thế kỷ 21, nàng đã khi nào phải ăn qua loại gạo chỉ bỏ xác này đâu, nàng ăn đều là loại gạo ngon trắng như tuyết.
Nhưng tình huống gia đình hiện tại thì mua gạo tốt là quá mức xa xỉ.
Một cân gạo tốt 14 văn, gấp mấy lần gạo lứt.
Nàng sợ sau khi mua trở về thì Từ Tam sẽ đuổi theo đánh nàng mất!
Khi cơm chín, toàn bộ phòng bếp đều tràn ngập mùi thơm của gạo, không chỉ bọn nhỏ mà ngay cả người lớn cũng liên tục nuốt nước miếng.
Gạo lứt và gạo khác nhau quá lớn, đắt vẫn có đạo lý của nó!
Khi cơm nóng hầm hập được múc ra chén, Xuân Đào cảm thấy nàng muốn ăn hết ba chén cơm!
Quả nhiên, sau khi mọi người ăn vào miệng, lập tức cảm giác rất mềm, ăn ngon hơn cơm gạo lứt rất nhiều!
Từ Thịnh, Từ Quý, Từ Phúc giống như mở ra một thế giới mới.
Dương Đại Hà thì ngược lại, hắn ngoài ban đầu hơi ngây người thì sau đó giống như không có một chút phản ứng gì, chỉ lo ăn.
Giống như gạo lứt và gạo đối với hắn mà nói đều giống nhau.
Hay là trước kia hắn chính là người đã ăn quen dùng gạo để nấu cơm rồi?
Khi Xuân Đào đang ăn ngon lành, bên ngoài sân đột nhiên truyền đến những tiếng chửi bậy dơ bẩn.
Từ Thịnh co rụt đồng tử, quả nhiên, điều mà cậu dự đoán vẫn xảy ra.
Từ Quý sợ hãi khi nghe được tiếng bên ngoài sân, Tiểu Từ Phúc thậm chí còn sợ tới mức khóc lên.
Một bữa cơm đang ngon lành liền cứ như vậy bị quấy rầy.
Xuân Đào đập mạnh chén lên bàn “phanh” một tiếng, làm bốn người khác hoảng sợ, ngay cả Tiểu Từ Phúc cũng đã quên khóc!
Chỉ thấy Xuân Đào đi ra bên ngoài, Từ Phúc vội vàng hô to: “Nương, không cần đi, thái mỗ mỗ rất hung dữ, bà ấy véo người rất đau!”
Sắc mặt Xuân Đào âm trầm: “Bà ta véo con ở chỗ nào?”
Từ Phúc chỉ vào cánh tay của mình.
Một nhà nguyên chủ và phòng cũ Từ gia kia gần như không có liên hệ, mỗi năm một lần gặp mặt duy nhất chính là mùng một năm mới.
Mùa đông mặc nhiều, không cởi ra lớp cuối cùng nên căn bản không phát hiện được.
Từ Thịnh, Từ Quý nghe vậy thì đều nhìn về phía Từ Phúc, trên mặt đều hiện lên một tia tức giận.
Bọn họ không ngờ lão thái bà kia lại từng bắt nạt tiểu đệ!!
Cố tình mỗi năm Từ Tam đều phải mang theo nữ nhi con rể và cháu ngoại trở về chúc tết.
Mỗi năm đều xách theo 3 cân thịt và 2 con cá lớn.
Nhưng mỗi lần, bên kia đều bày ra vẻ mặt khó chịu, mùng một năm mới, nhiều người như vậy lại chỉ làm một đĩa thức ăn mặn.
Nói là thịt băm xào, nhưng nguyên chủ gần như không tìm được thịt.
Bọn họ đưa thịt và cá, nhưng toàn bộ đều bị Từ lão thái giấu đi, chờ bọn họ đi rồi mới lấy ra ăn.
Nguyên chủ đã nói ngay từ đầu là thà để lại 3 cân thịt và 2 con cá lớn kia ở nhà mình ăn, nhưng Từ Tam cứ kiên trì muốn mang đi chúc tết, nói như thế nào cũng không nghe.
Ở trong lòng ông ấy chỉ có hiếu đạo, không ngờ trong mắt Từ lão thái thái thì ông lại chẳng phải là gì cả.
So với nhìn thấy bọn họ, Từ lão thái thái càng hy vọng chỉ nhìn thấy khối thịt và hai con cá kia.
Nhưng hiện tại, nàng không phải nguyên chủ, nàng sẽ không quản Từ Tam, càng sẽ không quản Từ lão thái!
Nghĩ vậy, Xuân Đào lao thẳng ra ngoài.
Trong hoảng hốt, Tiểu Từ Phúc giống như nhìn thấy trên người Xuân Đào có một ngọn lửa vô hình!
Từ Quý theo bản năng muốn ngăn cản, rốt cuộc năng lực khóc lóc la lối của Từ lão thái nổi tiếng xa gần, Từ Xuân Đào sẽ bị thiệt.
“Cha, người mau đi theo để bảo vệ Từ Xuân … nương đi!” Từ Quý nhắc nhở.
Con ngươi thâm thúy của Dương Đại Hà hiện lên ý cười, sau đó đi theo ra ngoài.
Tiểu Từ Phúc nghiêng đầu nhìn Từ Quý: “Nhị ca, không phải trước kia huynh luôn hy vọng nương chết sao? Sao hôm nay lại chủ động làm cha bảo vệ nương?”
Tiểu Từ Phúc thật sự không nghĩ ra.
Từ Quý bị Tiểu Từ Phúc hỏi thì gương mặt không tự chủ được đỏ bừng lên.
Nhưng cậu bé vẫn vịt chết cái mỏ vẫn còn cứng, nói: “Từ Xuân Đào hiện tại đã thay đổi tính nết, nếu như nàng chết thì ai sẽ mua đồ ăn ngon cho chúng ta?”
Tiểu Từ Phúc bĩu môi suy tư, hình như là đạo lý này.
Từ Thịnh ở một bên lặng lẽ cong khóe miệng, nhị đệ thật là!
“Kẽo kẹt!”
Xuân Đào đột nhiên kéo cửa sân ra, ngay cả Từ lão thái đang hùng hổ mắng chửi cũng ngây người.
Giống như là không nghĩ tới lúc này Từ Xuân Đào sẽ ở nhà, chẳng qua, Từ lão thái thái nhanh chóng lấy lại sức lực, một lần nữa bắt đầu:
“Đồ súc sinh Từ Tam kia đâu? Bảo hắn cút ra đây cho lão nương! Tám năm trước liền dọn ra khỏi phòng cũ Từ gia, làm hại ta tổn thất hai mẫu ruộng tốt, hiện tại lão thôn trưởng trả ruộng về, thế mà còn muốn chiếm mất!”