Dương Đại Hà có chút giật mình mà nhìn về phía nàng, chẳng lẽ nàng thật sự muốn đánh cuộc?
Gương mặt của Xuân Đào tươi đẹp như hoa đào, cũng không có tức giận, thấy Trương Nhị Cẩu lại đây, trực tiếp lấy đi giấy nợ trong tay gã ta.
Sau khi thẩm tra đối chiếu thấy không có sai lầm, nàng quay đầu nhìn về phía Dư nhị gia nói: “Chuyện xấu vẫn nên làm ít một chút sẽ tốt hơn, vì sao ta lại thua nhiều như vậy, ta nghĩ trong lòng ngươi và ta đều biết rõ ràng. Quá khứ ta nhận thua, nhưng mà về sau nếu ngươi còn dám có ý đồ gây rối đối với người bên cạnh ta thì đừng có trách ta không khách sáo, Dư, nhị, gia!”
Đồng tử của Dư nhị gia co rụt lại, nhìn Từ Xuân Đào, thầm nghĩ: Chẳng lẽ nàng đã nhìn ra cái gì?
Nói hết lời, Xuân Đào liền kéo Dương Đại Hà đi ra ngoài.
Trương Nhị Cẩu quay đầu nhìn về phía Dư nhị gia, chỉ nhìn thấy vẻ mặt âm u của đối phương, làm Trương Nhị Cẩu sợ tới mức liên tục nuốt nước miếng.
“Dư nhị gia, có cần tiểu nhân đi dạy dỗ nàng một trận không?”
Dư nhị gia giơ tay lên nói không cần.
Gã không tin con ma cờ bạc tám năm Từ Xuân Đào này sẽ thật sự có thể cai nghiện cờ bạc, chỉ cần nàng lại đến sòng bạc, gã sẽ có cách làm nàng thua đến rối tinh rối mù, chỉ là…
“Ngươi đi điều tra xem vì sao Từ Xuân Đào lại đột nhiên có nhiều tiền như vậy?”
Chẳng lẽ Dương Đại Hà thật sự lại đánh chết bốn con hổ?
Trương Nhị Cẩu vội vâng một tiếng.
Mới vừa đi ra ngoài một bước, Trương Nhị Cẩu giống như nhớ tới cái gì đó, nói: “Dư nhị gia, Ngưu Lợi Phong vừa hôn mê bất tỉnh!
Dư nhị gia lạnh lùng hừ một tiếng: “Đánh tiếp, đánh tới chết mới thôi”
Trương Nhị Cẩu khiếp sợ, sợ hãi nói: “Dư nhị gia, hắn chính là con trai của thôn trưởng thôn bọn ta, hơn nữa vợ của hắn là bà con họ hàng xa của Trương gia ở trấn trên, chỉ sợ chúng ta không đắc tội được…”
Trương Nhị Cẩu sợ Trương gia tức giận, đến lúc đó hậu quả thật sự không dám tưởng tượng.
Nhưng Dư nhị gia giống như không hề để ý: “Sợ cái gì, Trương gia sắp đổ rồi!”
Dư nhị gia khoanh tay rời đi, Trương Nhị Cẩu đứng ở tại chỗ tất lâu vẫn chưa thể lấy lại bình tĩnh.
Trương gia giàu có như vậy, sao có thể nói đổ là đổ?
Nhưng lời này là Dư nhị gia nói, gã ta cũng không dám không tin.
Sau khi rời khỏi sòng bạc, Xuân Đào lập tức cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Mặc dù lúc này là buổi sáng, nhưng mà bên trong sòng bạc lại âm u.
Xuân Đào quét mắt nhìn ánh sáng màu đỏ phía trên sòng bạc, chính là loại hơi thở này làm người ta cảm thấy không thoải mái!
Thiết nghĩ đã có không ít người chết ở chỗ này nên mới tụ tập nhiều âm hồn như vậy.
Trả xong nợ cờ bạc, Xuân Đào và Dương Đại Hà tính toán lại tiền bạc đang có.
Trên người hắn có 101 lượng, chỗ nàng có hơn 70 lượng.
Nhiều tiền như vậy, bọn họ thật sự là người giàu có!
Có nhiều tiền như vậy, nàng không cần đi ra ngoài buôn bán hằng ngày nữa, thỉnh thoảng nghỉ ngơi một chút cũng được.
Bỗng nhiên Xuân Đào nắm lấy tay của Dương Đại Hà, ngượng ngùng nói: “Đại Hà, ta có thể đưa ra một yêu cầu nhỏ không?”
Dương Đại Hà nhướng mày, không biết nàng muốn nói gì, thật sự không đoán được suy nghĩ của nữ nhân.
Đặc biệt là, Từ Xuân Đào của hiện tại.
“Nàng nói trước đi”
Dương Đại Hà nói.
Hiện tại Xuân Đào ngoài từ bỏ đánh cuộc thì hình như không còn ưu điểm gì khác, đặc biệt là chuyện nấu cơm.
Cho nên, lúc này trong lòng Dương Đại Hà có chút lo lắng, nếu nàng lại có ý định chưởng muỗng thì phải làm sao bây giờ?
Không chỉ lãng phí nguyên liệu mà còn không thể ăn.
Xuân Đào lại xấu hổ thêm chốc lát, cuối cùng đỏ mặt nói: “Đại Hà, về sau nhà ta có thể đem gạo lứt đổi thành gạo không? Không cần gạo tốt, chỉ cần gạo bình thường là được. Tiểu Thịnh, Tiểu Quý, Tiểu Phúc còn nhỏ, mỗi ngày ăn gạo lứt vừa khô vừa cứng, không tốt cho dạ dày của bọn nhỏ. Đặc biệt là Tiểu Phúc, thằng bé mới hai tuổi, công năng tiêu hóa của dạ dày còn chưa thành thục, khó tiêu hóa! Còn có, gạo lứt cũng khó chín, hay là đổi thành gạo có được không?”
Xuân Đào dùng giọng điệu thương lượng nói chuyện với Dương Đại Hà.
Trong khi nói chuyện, đôi mắt đen của Xuân Đào không chớp mắt nhìn chằm chằm Dương Đại Hà.
Xuyên thấu qua con ngươi của nàng, Dương Đại Hà có thể nhìn thấy bóng dáng của mình bên trong đó.
Không biết vì sao, tâm tình của Dương Đại Hà cảm thấy tốt lên.
“Được”
Xuân Đào đợi nửa ngày, cuối cùng Dương Đại Hà cũng đồng ý.
Về sau, cuối cùng cũng không cần phải ăn gạo lứt khô cứng nữa, vị quá tệ, nàng ăn còn cảm thấy dắt răng!
Xuân Đào kích động muốn nhảy lên, ngẩng đầu liền nhìn thấy ánh mắt yêu chiều của Dương Đại Hà, Xuân Đào cảm giác chính mình quá hạnh phúc.
Có tiền có nam nhân, có con cái, cuộc sống xuyên qua thật sự quá hạnh phúc.
Rất nhanh, hai người liền đi vào tiệm gạo.
Gạo lứt 7 văn một cân, gạo thường 10 văn một cân, kém nhau 3 văn tiền.
2 cân gạo thường có thể mua được 3 cân gạo lứt, chẳng trách trước kia trong nhà luôn ăn gạo lứt.
Tiệm gạo có bán gạo đã được cân sẵn, một túi 80 cân, Xuân Đào trực tiếp muốn 2 túi!
Chủ tiệm gạo cho rằng chính mình nghe lầm.
Bởi vì, cả Xuân Đào và Dương Đại Hà đều mặc áo ngắn vải thô, còn may vá lại, vừa nhìn liền biết là nông dân nghèo khổ thường mua gạo lứt.
Nhưng hiện tại, hắn nhìn thấy gì, hai người này thế mà lại mua gạo thường?
Cho đến khi Xuân Đào thanh toán tiền rời đi thì chưởng quầy vẫn chưa phản ứng kịp!
Rời khỏi tiệm gạo, Xuân Đào lại đi tới chợ bán thức ăn, mua từ chỗ Mục Đại Lãng ba con gà mái.
22 văn tiền một cân, bị Xuân Đào ép giá còn 20 văn một cân, cuối cùng thành công dùng 240 văn để mua bốn con trở về.
Mục Đại Lãng nhận tiền, nhìn Dương Đại Hà trêu chọc: “Bà nương nhà ngươi rất biết sinh sống đấy!”
Dương Đại Hà mỉm cười, nhận lấy gà từ trong tay Xuân Đào.
Nói thật, hắn cũng không ngờ Xuân Đào lại biết chém giá.
Giữa trưa trở về, bốn con gà mái mới mua đã đẻ trứng, có thêm đồ ăn cho giữa trưa!
Tiểu Từ Phúc nhìn Dương Đại Hà mở bao gạo ra, nhìn những viên gạo màu vàng nhạt liền có chút tò mò:
“Cha, tại sao hôm nay gạo lứt lại có màu này?”
Trước kia gạo lứt mà cậu nhìn thấy đều là màu vàng, hôm nay giống như chỉ có một chút màu vàng.