Vạn Dặm Sương Phong Che Chở Một Đời

Chương 2


3 tháng


Chương 2

Từng trận lạnh lẽo xâm nhập vào cơ thể lan tỏa tới tứ chi, len lỏi vào tận từng khúc xương. Nước lạnh như băng nhấn chìm đi tia lý trí cuối cùng còn sót lại, chỉ còn nỗi kinh hãi cùng bất lực tột cùng. Tố Khinh Ly giãy giụa, giống như có thứ gì đó đang cố kéo y xuống sâu dưới đáy nước tối tăm.

 Nước tràn vào mũi, vào khoang miệng, lấp đầy hai lá phổi, cướp đi chút dưỡng khí ít ỏi còn sót lại, nuốt chửng toàn bộ sự tỉnh táo mà y khó khăn duy trì. Cảm giác hoang mang và bất lực như thủy triều ùa đến, chợt y muốn khóc, muốn kêu gào nhưng cố họng chẳng phát ra được âm thanh nào. Đầu óc y bình thường vốn cực kỳ nhanh nhạy, nhưng bây giờ chẳng khác nào bị đông lạnh thành đá.

Rất nhiều âm thanh từ xung quanh   vọng lại, giống như gần ngay bên tai cũng giống như xa tận chân trời.

"Tố Khinh Ly - tên bán nước phản chủ đi chết đi!"

"Túc tướng quân năm xưa thấy ngươi đáng thương nên mới đem về nuôi dưỡng, hết lòng hết dạ tin tưởng. Cuối cùng, ngươi lại lấy oán báo ân hại Túc tướng quân bỏ mạng…"

"Đền mạng cho hơn ba ngàn mạng người của Thành Đoan Dương, Tố Khinh Ly phải chết!"

Những giọng nói chứa đầy ác ý như vô số bàn tay điên cuồng siết chặt lấy cổ họng của y.

Lạnh, lạnh đến mức khiến người tuyệt vọng.

Bất chợt, gió lạnh nổi lên, tiếng mũi tên xé gió lao tới, ánh mắt y nhòa đi chẳng nhìn rõ nổi khuôn mặt người đang ngồi trên ngựa.

Sau đó là cảm giác mất trọng lực ập đến, tiếng gió thét gào bên tai, gió tuyết tháng bảy giống như lưỡi dao cứa qua da mặt đau rát, lạnh đến mức khiến cả người y không tự chủ mà run rẩy dữ dội.

Bỗng một làn nước ấm chảy qua kẽ môi đi vào miệng, trượt xuống cổ họng khô khốc bỏng rát, Tố Khinh Ly còn chưa kịp thở ra một hơi đã lập tức muốn nghiêng người nôn ra.

Đắng!

Tố Khinh Ly nôn không được nhưng lại thành công khiến mình bị sặc, ho đến mức đầu óc choáng váng, người bên cạnh đút thuốc cho y thấy vậy cũng không khỏi hoảng hốt, vội đặt tay ra sau lưng giúp y thuận khí.

Cuối cùng cảm giác đau rát và đắng ngắt nơi cổ họng mới giảm bớt đi một chút, Tố Khinh Ly khẽ thở phào nhẹ nhõm. Nhưng sau đó, y giống như bị người ta điểm huyệt mà sững sờ tại chỗ, ánh mắt hốt hoảng như không dám tin mà mở to. Dường như quên cả hít thở, ngồi bên cạnh giường là một nữ nhân tầm mười chín, hai mươi tuổi, vấn tóc Triều Vân cận hương kế, dung mạo thanh tú, đảo mắt sang bên cạnh một chút có thể nhìn thấy cách bài trí trong phòng.

Nơi... nơi này là đâu? Y cảm thấy mình đã mơ mơ màng màng rất lâu, kí ức mơ hồ, hỗn loạn liên tục lóe lên trước mắt nhưng sau đó lại nhanh chóng mất đi, cuối cùng dừng lại ở cảnh y bị mũi tên của cấm quân bắn trúng ngực, rơi xuống vực.

Vậy, y đã chết rồi vì sao vẫn còn có thể nhìn thấy cảnh này!?

Tố Khinh Ly nhíu mày, chỉ cần y cố gắng nắm bắt những kí ức ấy thì đầu sẽ lập tức truyền đến cảm giác đau đớn như bị vô số kim nhọn đâm vào. Tố Khinh Ly nhất thời dại ra.

Tạ Chi Lan thấy y sau khi tỉnh lại sắc mặt ngày càng tệ thì không khỏi hốt hoảng. Nàng vội kêu a hoàn bên cạnh đi gọi người:

"Mau, mau đi báo cho mẫu thân, đại thiếu gia tỉnh rồi."

Ánh mắt Tố Khinh Ly khẽ động, trong đầu như phủ một tầng sương mù, cái gì cũng chẳng thấy rõ. Chỉ là khả năng thích nghi với hoàn cảnh của y mấy năm qua cũng không ngừng nâng cao, lần nữa chấp nhận sự thật rằng có lẽ mình vẫn chưa chết...

Tố Khinh Ly mở miệng muốn nói nhưng cuối cùng lại không biết phải nói thế nào, nên quyết định ngậm miệng, nhắm mắt xem tình hình.

Y cần bình tĩnh, càng là lúc hỗn loạn y càng phải bình tĩnh.

Tề Chi Lan ngồi cạnh không ngừng gọi nhưng nam tử nằm trên giường chỉ mở mắt nhìn nàng đúng một lần sau đó sống chết cũng không chịu mở mắt.

Quả thật Tố Khinh Ly không muốn mở mắt chút nào. Hiện tại lòng y loạn như có ngựa chạy qua, y đã trúng tên rơi xuống vực rồi. Tuy không chính mắt nhìn thấy mình thịt nát xương tan nhưng  y luôn cảm thấy có một giọng nói nhắc nhở y rằng y đã chết rồi, đáng lẽ đã chết rồi.

Cảnh tượng rơi xuống vực hôm ấy vẫn luôn lặp đi lặp trong tâm trí, có cảm giác giống như mới xảy ra ngày hôm qua, nhưng bây giờ y vẫn còn đang sống nhăn răng đây này!

Y - Tố Khinh Ly - chẳng có chút kí ức nào từ khi bảy tuổi đến mười bốn tuổi. Kí ức duy nhất chính là cảnh y cùng người thân đi thả đèn hoa đăng sau đó không may trượt chân rơi xuống sông, đến lúc tỉnh lại đã thấy mình đang ở Ninh Châu, được Trấn quốc đại tướng quân Thùy Túc - Túc Khuynh Hà cứu từ trong trại buôn người về. Khi đó Tố Khinh Ly mười bốn tuổi.

Năm năm ở lại Ninh Châu, ba năm vật lộn tại quan trường Thùy Túc, đến khi y bệnh tật quấn thân, sức cùng lực kiệt, mệt mỏi với chốn quan trường hỗn loạn, ích kỷ mang tất cả bí mật người đời nên biết lẫn không nên biết cùng ngã xuống vực thẳm.

Nhưng... nhưng cửa âm phủ tại sao lại khó vào như vậy chứ?

Tố Khinh Ly đang không ngừng than thở, ngoài cửa đã có người bước vào. Y nghe theo tiếng gọi mà mở mắt.

Người vừa đến là một nữ nhân tuổi ngoại tứ tuần(*), nhan sắc được bảo dưỡng không tệ, ăn mặc hoa quý, nét mặt lo lắng, ân cần hỏi han.

(*)Tuổi ngoại tứ tuần: Tuổi ngoài bốn mươi.

Nghe một hồi Tố Khinh Ly cũng lờ mờ đoán được một số thứ về thân phận của "mình" hiện tại.

Tạ Nghi Huỳnh, tự Hoài Ngọc năm nay hai mươi tuổi, vừa làm lễ cập quan cách đây một tháng, là đại thiếu gia của Tạ Gia. Cách đây hai ngày, Tạ Nghi Huỳnh chạy ra ngoài thành sau đó không may rơi xuống sông suýt nữa thì mất mạng, cũng may được trưởng tử Khúc gia - Khúc Vân Canh cứu, nếu không chỉ sợ giờ đến xác cũng đã nổi lềnh bềnh.

"Ca? Mẫu thân đang hỏi huynh."

Tiếng Tề Chi Lan vang lên, lúc này Tố Khinh Ly mới thôi ngẩn người. Trong đầu y chẳng có chút kí ức nào của Tạ Nghi Huỳnh, có muốn tiếp lời cũng không biết phải làm sao, chỉ có thể nhăn mặt giả bộ đau đầu muốn nghỉ ngơi.

Quả nhiên Tạ phu nhân vô cùng nuông chiều đứa con trai này, chẳng chút nghi ngờ nói:

"Vậy con mau nghỉ ngơi đi. Còn chuyện..." Khuôn mặt Tạ phu nhân hiện lên vẻ khó xử.

Tố Khinh Ly im lặng chờ Tạ phu nhân nói hết lời thì bỗng từ ngoài cửa có giọng nói của nam nhân vọng vào.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play