Vạn Dặm Sương Phong Che Chở Một Đời

Chương 3


3 tháng


Chương 3

"Nếu đã tỉnh lại rồi thì mau mau thu xếp, sáng mai lên đường đến Duật(*) Đô."

Người đến là một nam nhân trung niên tuổi ngoại ngũ tuần, dáng người mập mạp, dưới cằm để râu, sắc mặt khó coi, đặc biệt là khi nhìn thấy bộ dạng này của y.

Tạ Phu Nhân nghe thấy lời này không khỏi cau mày, nói: "Lão gia, giờ đang là lúc nào mà ông còn nói về chuyện đó. Ông không thấy Huỳnh Nhi còn đang bị bệnh sao?"

Tạ Kinh Phùng bị phu nhân chất vấn cũng chẳng để tâm, chỉ nhìn Tố Khinh Ly đang yếu ớt nằm trên giường, vẻ mất kiên nhẫn nói: "Bị bệnh? Ta thấy là do nó không muốn vào kinh nên mới cùng trưởng tử Khúc gia chạy ra ngoài làm loạn, nếu nó chịu yên ổn ở trong nhà thì sẽ xảy ra chuyện này sao?"

Tố Khinh Ly đã rất lâu không bị người khác lớn tiếng dạy dỗ như vậy, cảm giác lúc này có chút vi diệu.

Tạ Kinh Phùng càng nói càng hăng, trực tiếp chỉ vào mặt y mà mắng: "Với cả, chuyện này sao có thể chậm trễ, thiếp mời từ Duật Đô cũng đã đến tay rồi, nó lại một hai không chịu đi. Đây chẳng phải là đang lấy tính mạng của Tạ gia ra đùa giỡn hay sao? Chúng ta từ khi đem nó về đến..."

"Lão gia." Tạ phu nhân lập tức lạnh mặt cắt ngang.

Mà Tạ Kinh Phùng cũng biết mình lỡ lời, cuối cùng chỉ trầm mặt nói: "Không thể thay đổi, sáng mai nhất định phải đi." Sau đó vung tay bỏ đi.

Tạ phu nhân dặn dò y nghỉ ngơi sớm, trước khi rời đi còn gọi gia đinh bên cạnh y vào hầu hạ.

Mà từ khi Tạ phu nhân bước vào, Tề Chi Lan trước sau chỉ yên tĩnh đứng ở bên cạnh không hề lên tiếng xen vào, trước khi ra ngoài còn cố tình nhìn y nhiều hơn một chút.

....

Bước vào thư phòng, Tạ phu nhân cuối cùng cũng không kiềm được mà nói: "Lão gia, sao ông có thể không màng đến bệnh tình của Huỳnh Nhi mà nhất quyết phải ép buộc nó cơ chứ? Hoãn lại mấy ngày hay báo rằng Huỳnh Nhi có bệnh trong người không tiện ra ngoài không phải xong rồi sao? Chẳng lẽ hoàng thượng lại để ý đến việc Huỳnh Nhi có dự hay không đến mức không thể không đi sao?"

Tạ Kinh Phùng vốn đang phiền lòng vì bức thư của huynh trưởng gã vừa gửi tới sáng nay, nghe vậy thì vội nói: "Không chỉ không thể không đi, mà cho dù Huỳnh Nhi có nằm ra đó thì ta vẫn phải đưa nó vào cung. Năm xưa ở chùa Tịch Lạc, phu nhân nhìn thấy Hoài Ngọc khi đó như vừa mới lọt lòng nằm trong xe ngựa, sau đó mới đem về nuôi dưỡng. Hai mươi năm nhìn nó khôn lớn, dù nó có không phải máu mủ Tạ gia nhưng ta cũng không ác nhân thất đức đến mức muốn dồn nó vào chỗ chết."

Tạ Kinh Phùng đi tới bên thư án, từ dưới đống sổ sách trên bàn lấy ra một phong thư đưa cho Tạ phu nhân, ông nói: "Nếu có thể không đi đương nhiên là tốt. Nhưng những phiền phức phía sau chuyện này người thường như chúng ta cũng không nghĩ tới được."

Tay cầm bức thư không ngừng run rẩy, một cảm giác bất an dấy lên trong lòng Tạ phu nhân: "Vậy Huỳnh Nhi, nó..."

Tạ phu nhân càng nghĩ càng thấy lạ, lúc phát hiện Tạ Nghi Huỳnh ở trong xe ngựa, bà còn cho rằng là ông trời nghe thấy lời thỉnh cầu của bọn họ sau bấy nhiêu năm đến cầu tự, trước đây bà từng có một nữ nhi chỉ là sau đó vì bệnh tật quấn thân mà không qua khỏi. Dù không lâu sau đó bọn họ có hài tử nhưng vẫn đối xử với Tạ Nghi Huỳnh như trước, không hề bởi vì không cùng máu mủ Tạ gia mà ghẻ lạnh. Lần này vào Duật Đô, bà cũng lờ mờ hiểu được chuyện này không chỉ dừng lại ở đó.

"Vậy... vậy bây giờ phải làm sao?"

Tạ Kinh Phùng ngồi trên ghế, trầm giọng nói: "Sáng mai đoàn hộ tống sẽ đến, làm theo lời huynh trưởng nói, bất cứ giá nào cũng phải đưa nó đi lên xe ngựa vào cung." Còn trên đường xảy ra chuyện gì thì bọn họ không quản tới được, cũng không cần quản.

....

Người được gọi vào là người ngày thường vẫn luôn hầu hạ bên cạnh Tạ Nghi Huỳnh, tên A Thập. Tố Khinh Ly còn đang suy nghĩ về cuộc đối thoại giữa phu phụ Tạ gia thì bất chợt cánh tay bị người ta nắm lấy mà lay không ngừng. A Thập vừa khóc vừa nói: "Nhị thiếu gia, cuối cùng người cũng tỉnh rồi. Người mà có mệnh hệ gì thì làm sao A Thập sống nổi... Nhị thiếu gia..."

Tố Khinh Ly nhất thời ngẩn ra, đành gượng gạo nói: "Ta chưa chết mà."

Nam tử gật đầu liên hồi, lấy tay áo quẹt nước mắt, lúc này mới sụt sùi nói: "A Thập biết."

Khóe miệng Tố Khinh Ly giật giật. Khi nãy, ai không biết còn tưởng hắn đang khóc tang cho y.

Cuối cùng Tố Khinh Ly cũng "giải cứu" được cánh tay bị gã lay đến mức rã rời. Suy nghĩ giây lát, Tố Khinh Ly quyết định hỏi: "A Thập, rốt cuộc đã có xảy ra chuyện gì?"

A Thập trừng mắt nhìn y. Như thể đang hỏi ý y là gì.

Tố Khinh Ly ngay lập tức đưa tay lên day day thái dương, vẻ mặt như trải qua cảm giác hết sức đau đớn: "Ta sau khi tỉnh lại thì cảm thấy rất đau đầu, những chuyện trước đây đều trở nên mơ hồ, cái nhớ cái không. Ngươi nói lại cho ta nghe một chút, biết đâu ta sẽ hồi phục nhanh hơn."

A Thập nhìn y với ánh mắt dò xét, sau khi thấy y không có vẻ gì như giả bộ mới bắt đầu nói.

Ngoài việc biết thân thế của mình, qua lời kể của A Thập, Tố Khinh Ly còn biết được vào bốn ngày trước từ kinh thành chuyển tới một thiếp mời Tạ Nhị thiếu gia của Tạ Gia - Tạ Nghi Huỳnh vào cung dự tiệc. Tạ Nghi Huỳnh nghe tin không những không thuận theo mà còn nhất quyết không chịu vào cung, cái gì mà vào dự tiệc? Nơi đó nguy hiểm như vậy chỉ sợ hắn ta vừa bước vào thì đến xương cũng chẳng còn. Tạ Nghi Huỳnh một khóc hai nháo chỉ còn thiếu nước thắt cổ. Tạ Kinh Phùng tức giận đến mức trực tiếp ra lệnh cấm túc, không cho hắn ra ngoài, cho đến khi vào hai ngày trước Khúc Vân Canh đến, hai người vốn là bạn đồng niên liền nghĩ cách lén trốn ra ngoài sau đó mới đến cảnh Tạ Nghi Huỳnh bị rơi xuống nước.

Ánh mắt Tố Khinh Ly khẽ chuyển. Tạ Nghi Huỳnh chẳng qua chỉ là nhị thiếu gia của một thương gia khá có tiếng ở Niệm Châu, hơn nữa câu cuối cùng mà Tạ Kinh Phùng còn chưa kịp nói xong kia cũng lờ mờ để lại cho y một suy đoán, có lẽ Tạ Nghi Huỳnh cũng không phải con ruột của phu phụ Tạ thị, càng không phải con cháu Tạ Gia. Vậy mà lại đặc biệt chỉ đích danh, còn giống như y không thể không đi.

Khoan đã. Tạ gia? Như nhớ tới gì đó, Tố Khinh Ly bỗng dưng nhướng mày. Là Tạ gia mà y đang nghĩ tới sao?

"Tạ... ý ta là phụ thân của ta còn có huynh muội nào không?" Tố Khinh Ly nghi hoặc hỏi.

A Thập dù có hoang mang đến đâu cũng chỉ có thể nghiêm túc trả lời. Y thấy A Thập gật đầu: "Có ạ. Thiếu gia quên rồi sao? Trên lão gia còn có huynh trưởng cũng chính là người đang giữ ngự sử đại phu (**) - Tạ Tư Trung."

Nếu so với các thế gia khác thì gia phả Tạ gia quả thật không phức tạp chút nào. Y hiện tại cũng coi như là đang ở trong nhánh chính của Tạ Gia. Tạ Tư Trung xuất thân từ gia đình làm nghề vẽ tranh truyền thần(***), sau đó bức họa của Tạ Tư Trung ở trên phố vô tình được Hoàng hậu Giản thị - Giản Vân Cầm cải trang vi hành nhìn trúng, được vào cung còn trở thành họa sư. Sau này, trải qua bao lần triều đình xảy ra biến chuyển, cuối cùng lại được Hoàng Hậu nâng đỡ lên nắm chức ngự sử đại phu, trở thành trợ thủ đắc lực dưới trướng Hoàng Hậu. Cả nhà Tạ gia nhờ đó mà có cơ hội phất lên, có thể nói là một bước lên mây, không còn theo nghiệp vẽ tranh mà chuyển qua buôn bán tơ lụa, trở thành phường tơ lụa có tiếng ở Niệm Châu.

Sau khi Loạn Nghi Cung hoàn toàn bị dẹp yên thì Tạ Tư Trung chính là một trong những người hiếm hoi dưới trướng Hoàng Hậu còn có thể ở lại trong cung.

Trong nhất thời Tố Khinh Ly thật sự muốn hỏi rốt cuộc Thiên Đạo nghĩ thế nào mà cho y sống lại trong thân phận của con cháu Tạ Gia? Khoan nhắc đến trong năm năm y vật lộn trong chốn quan trường đã cùng với Tạ Tư Trung đấu đá như thế nào, chỉ riêng kết cục rơi xuống vực cũng có công lao không nhỏ của Tạ Tư Trung.

Quả thật càng nghĩ càng nực cười. Oan gia ngõ hẹp đến thế là cùng.

___

(*) Duật trong "Duật vân".

"Duật" 矞 là rực rỡ, tốt đẹp.

"Vân" là mây.

 "Duật vân" theo Từ điển Thiều Chửu giảng nghĩa là mây có ba sắc, ý là áng mây lành, tượng trưng cho điềm lành.

Lấy ý trong bài: "Tây trình lữ muộn"

"Duật vân phiếu diểu miện đô thành."

Dịch nghĩa:

"Trông vời đô thành mây đẹp bời" bời."

Bản dịch của Đỗ Ngọc Toại:

"Kinh kỳ thấp thoáng áng mây tuôn."

(**) Ngự sử đại phu: Quan tam phẩm, chuyên can giám, kiểm soát các quan.

(***) Tranh truyền thần: là một thể loại hội họa mà người họa sĩ truyền lại cái "thần" của người được vẽ, tức là truyền đạt được cảm xúc, thần thái thông qua tác phẩm. (Theo wikipedia)


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play