Vạn Dặm Sương Phong Che Chở Một Đời

Chương 1


3 tháng


Chương 1:

Năm Ân Phú thứ ba, biên cương xảy ra chiến loạn, Nhưỡng Nam kéo binh đánh vào Thiên Phong - Thùy Túc. Túc Nam An mang binh mã Thương Nhạn vượt qua nhánh sông Nhị Thủy giữa trời đông bão tuyết, một đường vượt qua Dãy Vạn Tiễn từ phía Đông cùng nhánh sông Thủy Tạ đối kháng trực diện với quân sĩ Nhưỡng Nam đang như thủy triều kéo tới Ân Châu, Ưu Đàm do Quảng Vân Trung cầm binh cố thủ không cản được thế giặc người đông mà liên tiếp thất thủ, nhiều quận rơi vào tay giặc, bị quân Nhưỡng Nam tràn vào chiếm cứ.

Chiến sự kéo dài hơn ba tháng vẫn chẳng có tiến triển. Ngay khi lòng người còn đang bất an thì tin dữ từ chiến trường phía Bắc truyền tới, Túc tướng quân - Túc Nam An thống lĩnh binh mã đánh trực diện với quân giặc.  Kết quả quân Nhưỡng Nam lại như có hỏa nhãn kim tinh nhìn thấu bọn họ, đã sớm thiết kế mai phục chờ khi  binh mã Thùy Túc tiến vào sẽ ngay lập tức hạ thủ, trong phút chốc quân Thương Nhạn rơi vào hỗn loạn, chủ tướng - Túc Nam An tử trận. Thành chủ Thành Đoan Dương - Dương Khí Phi chủ động dâng thành cầu sống. Mà chuyện này không chỉ đánh đổ tường thành kiên cố ở phía Bắc của Thùy Túc mà đồng thời còn vô tình đánh tan bức tường trấn an lòng dân. Nay Thành Đoan Dương thất thủ đồng nghĩa với việc sĩ khí và lòng dân sẽ theo đó mà suy yếu.

Cũng chẳng biết từ khi nào mọi ngóc ngách của Thùy Túc bắt đầu lan truyền một bài ca với ca từ kì lạ.

"Lòng thành cũng sẽ phai nhạt nếu một mai phải xa cách...

Tấm lụa tơ tằm mỏng nhẹ bị rạch nát...

Điềm nói rằng giang sơn sẽ vì người này mà đảo lộn, chia ly..."(*)

Có người nói đó là lời tiên đoán vào ba năm trước của Tư thiên giám trong đại điển đăng cơ của tấn đế - Ưu Dư, lời tiên đoán này là để nói đến điều gì cũng chỉ những người có mặt ở đại điển năm ấy biết, khi ấy tân đế mới mười chín tuổi vừa nghe xong sắc mặt lập tức thay đổi, bỏ ngoài tai lời khuynh nhủ của quan thần một mực muốn đem Tư thiên giám Tư thiên lệnh kia đi chém, cuối cùng hắn ta bị đuổi khỏi Tư Thiên Giám, sau đó cũng chẳng ai dám nhắc lại chuyện này nữa.

"Giờ nghĩ kĩ lại, ca từ kì quái này chẳng phải đang nói đến tên vị kia sao?"

Lời này thốt ra không khỏi khiến lòng người thấp thỏm, có kẻ to gan nói: "Xét kĩ ca từ tưởng chừng như hỗn loạn chẳng nhất quán đề cập về điều gì nhưng thực chất là đang ngầm ám chỉ ba từ..." Người nọ dừng lại giây lát, mới thấp giọng nói ra: "Tố Khinh Ly."

Dứt lời, xung quanh lập tức vang lên tiếng hít khí lạnh cùng sắc mặt kinh ngạc.

Có kẻ kinh hô: "Vậy chẳng phải việc Thành Đoan Dương mất, thiên tai liên miên mấy năm không dứt,... Kiếp nạn của Thùy Túc đều đã rõ ràng sao? Trong đại điển đăng cơ Tư thiên giám đã tiên đoán ra Tố Khinh Ly chính là tai họa của Thùy Túc sau này, nhưng tân đế lại một mực không tin, xử tội Tư thiên giám Tư thiên lệnh năm đó, việc này chọc giận tới thiên đạo, Thùy Túc ắt phải hứng chịu tai ương. Nay Thành Đoan Dương bị giặc Nhưỡng Nam chiếm, vậy chẳng phải hơn ba ngàn mạng người ở Thành Đoan Dương cũng khó giữ hay sao?"

Đã không nhắc thì thôi, một khi có kẻ khơi mào thì lập tức có kẻ tiếp lời.

"Hắn ta không những hại chết hơn ba ngàn mạng người vô tội mà sắp tới tại họa giáng xuống Thùy Túc, cả Thùy Túc đều bị hủy hoại trong tay tên tội thần kia! Không được, Tố Khinh Ly nhất định phải chết!"

Nhắc đến "tội thần bán nước phản chủ" cả Thùy Túc không ai không rõ, nhưng vẫn có kẻ sợ chuyện không đủ lớn mà hỏi.

"Hả? Thành Đoan Dương bị chiếm chẳng phải do Túc tướng quân vừa phải chia binh chi viện Ưu Đàm nên mới rơi vào mưu kế của kẻ địch sao? Có liên quan gì đến tội thần? Tên tội thần mà mọi người nói là người mà ta đang nghĩ tới sao?"

"Binh mã Thùy Túc đóng quân tại Ân Châu, lấy một phần hai binh mã đánh quân Nhưỡng Nam là kế sách của Tố Khinh Ly đề xuất. Quân Nhưỡng Nam lại giống như biết rõ kế sách nên đã có phòng bị trước. Túc Nam An vừa phải điều binh chi viện cho quân sĩ do Quảng Vân Trung cầm binh đang bị hãm sâu trong trận địa của quân địch ở Ưu Đàm. Chỉ mang theo trăm binh mã Thương Nhạn bên người cầm cự giữ chân địch, cuối cùng bỏ mạng tại khúc sông Thủy Tạ. Thành Đoan Dương thất thủ, thây chất thành đống, máu chảy thành sông... Tất cả chính là chuyện tốt mà Tố Khinh Ly làm ra!"

Lời này thốt ra xung quanh nhất thời vang lên tiếng thở nặng nề, quả nhiên oán hận của mọi người đối với Tố Khinh Ly lại tăng lên.

"Rầm" một tiếng, người trong quán rượu nhất thời bị tiếng động bất ngờ làm cho giật mình, đồng nhất nhìn về nam nhân dáng người thô kệch ngồi cạnh cửa. Đũa bị đập lên bàn đã gãy thành mấy đoạn cũng chẳng quan tâm, hắn ta vẻ mặt thâm trầm, sát khí tỏa ra không khỏi khiến người khác e dè.

Bỗng một người từ ngoài cửa hớt hải chạy vào quán rượu, gã ta là tiểu nhị ở đây vừa nãy ra ngoài nghe ngóng được một chuyện đã lập tức chạy về báo, gã thở dốc mấy hơi, hốt hoảng nói: "Tố, Tố Khinh Ly... nhảy vực... chết rồi!"

Nam nhân vốn còn mang sát khí khiến người khiếp sợ kia bỗng dưng sững sờ, đứng phắt dậy giữ chặt vai gã, kích động hỏi: "Ngươi nói lại, ai chết!?"

Người đó chỉ kịp nuốt một ngụm nước miếng, lực tay của người trước mặt như muốn bóp nát vai gã. Tiểu nhị lặp bắp lặp lại lần nữa, giọng nói run rẩy cũng không tự chủ mà cao hơn: "Là Đại Lý Tự báo xuống, Tố Khinh Ly... chính là tên bán nước phản chủ Tố Khinh Ly kia trên đường bỏ chạy bị cấm quân bắt được, sợ tội nhảy vực, chết rồi!"

Sau mấy giây không gian lặng ngắt như tờ, không biết là ai thốt lên đánh thức tất cả mọi người vẫn đang bị tin này làm kinh hãi.

Tên tội thần khiến người người căm hận, người bọn họ vừa phỉ nhổ mắng chửi kia cứ thế mà chết rồi?

"Chết rồi! Chết hay lắm! Ông trời có mắt, tên tội thần kia đáng chết!" Có kẻ vỗ tay, hô lớn.

"Đúng vậy. Loại không bằng trâu chó kia cuối cùng cũng chết rồi, cuối cùng cũng trả lại thanh tịnh cho Thùy Túc ta!"

"Hắn chết như vậy quá dễ dàng cho hắn! Hơn ba ngàn mạng người ở Thành Đoan Dương cuối cùng cũng có thể nhắm mắt..."

Tiểu nhị cảm nhận được lực siết ở bả vai dần giảm đi, chỉ thấy nam nhân đưa tay che lại đôi mắt đã dày đặc tơ máu, cúi người thấp giọng lẩm bẩm: "Chết... chết rồi?"

Miệng nam nhân lúc đóng lúc mở cuối cùng cũng không thốt ra lời nào nữa nhưng bả vai lại không ngừng run rẩy, cũng không rõ là đang cười hay đang khóc.

Tiểu nhị nhất thời cảm thấy khó hiểu nhưng ngay sau đó lại cho rằng là do hắn ta quá vui mừng. Đúng vậy, cả Thùy Túc này ai biết Tố Khinh Ly chết rồi mà không vui cơ chứ, nếu không phải chiến sự còn rối loạn thì chỉ sợ cả Thùy Túc sẽ cùng nhau tổ chức tiệc ăn mừng.

___

(*)Chấp bút: Nam Cung Kha Nguyệt.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play