Nhưng quỷ hồn méo này vẫn nhào tới, cấp tốc muốn tiếp cận Ôn Văn, nhìn dáng vẻ bổ nhào tới của hắn, chỉ sợ muốn bôi một thân mỡ của mình lên người Ôn Văn. 

Diện mạo này chính là oán niệm lớn nhất của hắn trước khi chết, sau khi trở thành quỷ hồn hắn lại càng xấu xí hơn, Ôn Văn ghét bỏ tướng mạo của hắn cũng chính là chạm vào nỗi đau của hắn. 

"Mẹ ôi! Đừng thấy tên này lớn lên quá béo, tốc độ chạy lại rất nhanh!" 

Cùng là quỷ hồn nhưng Tần Sảng mạnh hơn quỷ hồn này rất nhiều, nhưng Ôn Văn không quen với thể chất quỷ hồn nên mới không chạy lại con quỷ béo này. 

Anh cắn răn buông vali rồi vọt tới trước, một quyền trực tiếp dộng vào bụng quỷ hồn béo. 

Quỷ hồn béo mờ mịt nhìn Ôn Văn, tên này muốn làm gì? 

"Người anh em, có trách thì chỉ có thể trách mày đuổi theo không buông..." 

Ôn Văn kích hoạt năng lượng trong găng tay Tai Ách, lực hút mạnh mẽ xuất hiện trực tiếp xoắn nát quỷ hồn béo thành mảnh nhỏ rồi hút vào trong găng tay. 

Chỉ thấy trong tay Ôn Văn chỉ còn lại một thứ giống như hạt châu thủy tinh, xem ra đây là phần cặn mà găng tay Tai Ách không muốn thu nạp. 

Ôn Văn ghét bỏ lau lau găng tay, hút một quỷ hồn như vậy, anh cảm thấy có chút ghê tởm. 

Nhìn thấy hạt châu thủy tinh kia, đám quỷ hồn ở gần đó liền trợn mắt, vẻ mặt u mê trở nên đầy khao khát. 

Đám quỷ hồn có thần trí tỉnh táo hơn lập tức bay tới chỗ Ôn Văn, mục tiêu chính là hạt châu kia. 

"Đưa thứ đó cho tao!" 

Một quỷ hồn nửa người máu me be bét nhìn chằm chằm Ôn Văn, biểu tình đáng sợ, giống như chỉ cần Ôn Văn từ chối thì hắn sẽ xé Ôn Văn thành muôn mảnh vậy. 

Người bình thường bị dọa như vậy thì có lẽ đã khuất phục rồi, nhưng Ôn đại thám tử không phải người bình thường. 

Ôn Văn cầm hạt châu thủy tinh đưa qua đưa lại một chút, tầm mắt đám quỷ hồn cũng chuyển động theo, điều này làm Ôn Văn xác nhận được hạt châu thủy tinh này chính là đồ tốt. 

Mà thứ tốt, anh sẽ giữ lại cho mình dùng. 

"Muốn thứ này, được thôi, nhưng bọn mày phải nói cho tao biết, tại sao bọn mày muốn tấn công người nhà này." 

"Đưa... cho tao!" 

Quỷ hồn không trả lời câu hỏi của Ôn Văn, chỉ tiếp tục yêu cầu. 

"Xem ra không thể trao đổi, mày đã muốn vậy thì tao sẽ cho mày vậy!" 

Ôn Văn ném hạt châu qua, quỷ hồn vội vàng chụp lấy rồi nhét vào miệng, sợ đồng bạn sẽ cướp của mình. 

Nhưng cùng lúc đó, găng tay Tai Ách của Ôn Văn cũng đã áp sát lồng ngực của quỷ hồn, lực hút bá đạo phát ra xoắn quỷ hồn kia thành mảnh nhỏ. 

"Bây giờ tao có hai hạt châu, trong số bọn mày có ai muốn trả lời vấn đề của tao không?" 

Thấy Ôn Văn giơ tay nhấc chân đã có thể dễ dàng giết chết một quỷ hồn, đám quỷ hồn khác chẳng những không sợ hãi mà càng thèm muốn hơn. 

Chúng dữ tợn bổ nhào về phía Ôn Văn, hạt châu lại có thêm một hạt, sức cám dỗ lại càng lớn hơn. 

"Ai nha... kỳ thực tao không phải người thích dùng vũ lực, nguyện vọng của tao là thế giới hòa bình..." 

Ngoài miệng Ôn Văn nói là không thích vũ lực nhưng nắm tay không ngừng tung tới tấn công đám bạn nhỏ, chỉ khoảng mười phút, toàn bộ quỷ hồn trong phòng đã bị xử lý sạch sẽ! 

Chỉ còn lại một con quỷ để kiểu đầu quý tộc trước đó không dám xông tới, lúc này đang núp trong góc phòng hoảng sợ nhìn Ôn Văn. 

Ánh mắt kia giồng như Ôn Văn là ác ma giết người, mà quỷ hồn như bọn họ chính là người bị hại vô tội. 

Vốn, Ôn Văn không định dùng vũ lực, bởi vì Tần Sảng quá nhỏ yếu nên Ôn Văn cho rằng thể chất quỷ hồn dùng để chiến đấu sẽ rất yếu. 

Nhưng không ngờ thể chất của Tần Sảng lại mạnh hơn đám quỷ hồn trong phòng này! 

Đám cô hồn dã quỷ này thoạt nhìn rất hung ác nhưng thực lực không mạnh chút nào, cộng thêm bị ánh sáng màu vàng kia làm suy yếu, chúng thậm chí không thể tạo thành tổn thương cho Ôn Văn. 

Mà Ôn Văn tuy cũng bị khống chế ở một mức nhất định nhưng sức mạnh của anh không dựa vào năng lực quỷ hồn mà là găng tay Tai Ách, vì thế toàn bộ quỷ hồn trong phòng đều bị hấp thu. 

Ôn Văn nhét mớ hạt châu thủy tinh kia vào vali rồi hỏi quỷ hồn đang run lẩy bẩy kia: "Tao hỏi mày, nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thành thật khai báo." 

"Thứ đó, có thể cho tôi một cái không, một là được rồi." 

Quỷ hồn đầu quý tộc yếu ớt hỏi, bởi vì trước khi diễn ra trận chiến, Ôn Văn từng nói chỉ cần trả lời vấn đề thì sẽ được thưởng. 

"Không thể, cút!" 

"Tình huống khi nãy có thể so với bây giờ à, mày mà không chịu khai báo rõ ràng, tao cũng sẽ biến mày thành hạt châu đấy." 

Ôn Văn cố trợn to mắt, đe dọa. 

"Tôi nói, tôi sẽ nói hết." 

Quỷ hồn đầu quý tộc gật đầu cứ như gà mổ thóc, trong lòng hắn bây giờ thì Ôn Văn chính là giết quỷ cuồng ma. 

Vì thế, hắn cực kỳ phối hợp... 

... 

Quỷ hồn đầu quý tộc nói rõ mọi chuyện rồi khom người lùi về sau, biến mất khỏi căn phòng. 

Chỉ để lại Ôn Văn đang trầm tư. 

"Ừm... thì ra là vậy, quả nhiên gút mắt giữa người và quỷ chắc chắn có nguyên do, quả kết ngày trước không phải không báo, là thời gian chưa tới mà thôi..." 

Ôn Văn cũng không phải cảm khái hay gì, anh chỉ cảm thấy nói vậy sẽ phù hợp với bầu không khí lúc này mà thôi. 

Sau khi suy nghĩ một phen, anh chuyển về thể chất vampire, sức mạnh mạnh mẽ tràn đầy trong cơ thể Ôn Văn làm anh nhịn không được khẽ rên một chút. 

"Khụ khụ, bây giờ không phải thời gian hưởng thụ, là thời gian làm chính sự." 

Anh lấy điện thoại ra, gọi một cuộc. 

Bình thường ở nơi có nhiều quỷ hồn như vậy thì tín hiệu sẽ bị nhiễu rất nặng, nhưng nhờ phúc của con chó kia, tín hiệu ở đây vẫn thông suốt. 

Mặt khác, dùng thể chất quỷ hồn gọi điện thoại thì sẽ xuất hiện âm thanh nẹt điện, hơn nữa nói chuyện cũng không rõ ràng được, đó là tính chất đặc biệt của quỷ hồn, Ôn Văn không có cách nào thay đổi, vì thế anh mới dùng thể chất vampire để gọi điện thoại. 

"Alo, Đinh lão sư, cậu có thể bảo con khỉ kia giúp tôi tra xem hai mươi lăm năm trước có một vụ án..." 

Bên đầu dây bên kia, Đinh Minh Quang đang uống nước cẩu kỷ xem anime suýt chút nữa đã bị sặc nước. 

"Đó là vượn trình tự, không phải khỉ!" 

"Cũng giống nhau mà, giống hết á, cậu giúp tôi tra tư liệu đi." 

Nếu không phải đang khá cấp bách, Ôn Văn nhất định sẽ cùng Đinh Minh Quang thảo luận một phen về chủ đề vượn và khỉ có khác nhau hay không. 

"Thời gian, địa điểm, loại hình vụ án." 

"Thời gian là hai mươi lăm năm trước, ngày 16 tháng 4, nơi xảy ra có lẽ là đoạn đường quốc lộ gần thị trấn Song Sơn, nơi đó từng xảy ra một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng, cậu tra giúp tôi đi." 

Chỉ cờ tầm mười mấy giây, điện thoại của Ôn Văn đã nhận được vài tin nhắn, tình tiết cụ thể của vụ án đều nằm trong tin nhắn. 

Nếu trong tay Ôn Văn có máy Fax, Đinh Minh Quang thậm chí có thể gửi hình hiện trường sang. 

Lật xem tin nhắn, Ôn Văn gật đầu: "Xem ra quỷ hồn đầu quý tộc kia không lừa mình, vậy bây giờ... mình nên làm thế nào đây?" 

Con ngươi hẹp dài của Ôn Văn lóe lên tia sắc lạnh! 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play