Khắp nơi trong biệt thự là những bóng người mờ ảo, trước đó cô chỉ mơ hồ cảm giác được sự tồn tại của chúng mà thôi, nhưng bây giờ thì có thể thấy rất rõ.
Phần lớn bóng người đều có vẻ mặt dại ra, lơ lửng bồng bềnh, có một số nhỏ có biểu tình khá phong phú, đang dùng ánh mắt căm thù nhìn người nhà Khương Văn Hổ.
Bóng người càng ở gần thì biểu tình lại càng bình tĩnh, xa xa bên ngoài thì điên cuồng.
Những bóng người này mặc quần áo kiểu dáng hơn hai mươi năm trước, là nhóm đồng lứa với cha mẹ Tiêu Tân Lôi mặc.
Phần lớn bóng người đều có thân thể không trọn vẹn, thậm chí có bóng dáng không nhìn ra hình người, chỉ có một mảng máu thịt be bét, mọi thứ trước mắt trông giống như hiện trường tai nạn kinh hoàng.
Bọn họ có lẽ chính là đầu sỏ làm biệt thự này trở nên quỷ dị như vậy đi?
Nhưng kỳ quái này những bóng người này không nhìn cô, thỉnh thoảng liếc một cái, gật đầu một cái rồi thôi!
Giống như coi Tiêu Tân Lôi là đồng loại của mình vậy!
"Lẽ nào mình đã chết rồi, sau đó đã biến thành quỷ?"
Vẻ mặt Tiêu Tân Lôi thực bi thương, cô chỉ mới hai mươi thôi, là độ tuổi tươi đẹp nhất, sao lại chết ở đây chứ?
Cô dùng kiếm trúc đập vào mặt mình một cái, sau đó nghe thấy một tiếng chát rõ mồn một.
"Ai u! Đau quá đi, mình vẫn là người, không biến thành quỷ, rốt cuộc là chuyện gì vậy chứ?"
Cô vượt qua bóng người, quay trở lại phòng khách, phát hiện con chó đầu người kia vẫn còn nằm úp sấp ở giữa mọi người, trên người tỏa ra ánh sáng màu vàng sáng ngời, làm những quỷ ảnh kia không thể tiếp cận nơi này.
Thấy Tiêu Tân Lôi quay lại, con chó đầu người ngẩng đầu lên nhìn cô, sau đó lộ ra biểu tình kinh ngạc đầy nhân tính hóa.
Một nhà bốn người kia cũng kỳ quái nhìn Tiêu Tân Lôi, bọn họ còn tưởng cô sẽ bị dọa tới tè ra quần rồi quay trở lại, nhưng không ngờ biểu tình của Tiêu Tân Lôi lại bình tĩnh như vậy.
Kỳ thực bản thân Tiêu Tân Lôi cũng không hiểu được, hiện giờ cô không hề sợ hãi những bóng quỷ kia, trải nghiệm kinh khủng trước đó cũng trở nên mờ nhạt.
Lá gan của cô giống như thoáng chốc đã phình to lên vậy.
Hơn nữa ngoại trừ những bóng quỷ kia, thế giới trong mắt cô còn có những thứ khác biệt.
Trên đầu bốn người Khương gia đều lơ lửng một khối màu sắc lẫn lộn, Khương mẹ thì màu vàng chiếm phần lớn, Khương Văn Nguyệt là màu lam, Khương Văn Hổ là màu đỏ, nhưng độ sáng của màu sắc trên đầu ba người khá ảm đạm.
Chứng tỏ tình trạng của bọn họ không tốt.
Chỉ có khối màu sắc trên đầu một người khác khác biệt, đó là Khương ba, Khương Vũ Sinh.
Màu sắc trên đỉnh đầu ông ta là màu đen như mực!
Tiêu Tân Lôi vô thức đi tới trước mặt Khương Vũ Sinh, quan sát tổng thể một phen, sau đó không có chút biểu tình nào nói: "Đêm nay, ông sẽ chết!"
Sau khi nói xong, Tiêu Tân Lôi khiếp sợ bụm miệng, cô cũng không biết tại sao mình lại nói như thế.
Nhưng hiện giờ cô có một loại trực giác mãnh liệt, Khương Vũ Sinh tuyệt đối không sống quá buổi tối hôm nay, tuyệt đối không!
Sắc mặt Khương Vũ Sinh xanh mét, nhưng không nói lời nào.
Khương Văn Hổ đi tới nắm lấy vai Tiêu Tân Lôi, nhíu mày hỏi: "Tân Lôi, bà nói cái gì vậy, ông ấy là cha tui."
"Tôi không biết, tôi không biết..."
Tiêu Tân Lôi ôm đầu, hiện giờ cô rất hỗn loạn, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tất cả giống như đã biến đổi vậy.
...
Trên lầu hai, trong căn phòng ngủ được sắp xếp cho Ôn Văn và Tiêu Tân Lôi trước đó, bóng dáng Ôn Văn lặng im xuất hiện, chỉ có điều là thân thể anh hơi mờ.
Là thể chất quỷ hồn!
Vì thế, trên người Ôn Văn không có mặc quần lót.
Bởi vì mỗi lần biến thân quần lót đều rơi ra nên Ôn Văn quyết định sau này nếu biến thành trạng thái quỷ hồn thì không mặc quần lót.
Tất cả đồ đạc của anh đều đặt trong vali, sau đó dùng găng tay tai họa xách vali.
Quỷ hồn mặc dù không mạnh nhưng đối phó cũng không dễ, chẳng qua với năng lực mới có được, muốn đối phó với chúng cũng không cần biến hóa thể chất.
Anh dùng thể chất này là vì muốn tiến hành giao lưu với quỷ hồn trong biệt thự, để hiểu được ngọn nguồn mọi chuyện.
Mười phút trước khi ra ngoài, Ôn Văn đã biến thành thể chất quỷ hồn, như vậy một khi có nguy hiểm thì không cần tốn thời gian không thể tự vệ, có thể ngay lập tức biến đổi thành trạng thái khác.
Trước khi vào trạm thu nhận, Ôn Văn biết mối uy hiếp lớn nhất trong biệt thự này chính là số quỷ hồn kia chứ không phải con chó đầu người kì lạ.
Con chó đó tuy quỷ dị, hơn nữa tựa hồ có ẩn giấu bí mật gì đó nhưng chính vì có nó che chở, người nhà này mới có thể bình an sống sót.
Vì thế con kia không hề có ác ý, thứ mà Ôn Văn muốn đối phó không phải nó mà là gần trăm quỷ hồn trong căn nhà này!
Đúng vậy, gần trăm, tuy chúng không mạnh nhưng số lượng thật sự quá khổng lồ!
Trong thể chất quỷ hồn, Ôn Văn có thể dễ dàng nhìn thấy quỷ hồn trong biệt thự, cũng thấy được tình trạng của bọn họ.
"Ầy, quả nhiên giống như mình nghĩ, ở trại thái bình thường không phát hiện nhưng trạng thái quỷ hồn thì có thể thấy rất rõ ràng."
Trong tầm mắt Ôn Văn, biệt thự này tràn ngập ánh sáng màu vàng, ở trong quầng sáng này, sức mạnh của quỷ hồn bị áp chế rất lớn.
Hơn nữa tính công kích cũng bị giảm xuống thấp nhất, đó cũng là nguyên nhân người nhà họ Khương vẫn an toàn, mà Khương Văn Nguyệt vừa ra khỏi biệt thự đã suýt chút nữa gặp nguy hiểm tính mạng.
Bởi vì Khương Văn Nguyệt rời khỏi biệt, cũng tức là rời khỏi phạm vi ánh sáng của con chó đầu người kia bao phủ.
Bản thân Ôn Văn cũng bị ảnh hưởng rất lớn, chỉ là anh không quá chú ý, anh vốn không tính toán dựa vào thể chất quỷ hồn để chiến đấu, muốn công kích thì chỉ cần găng tay Tai Ách là đủ rồi.
Nhìn một vòng xung quanh, Ôn Văn tìm được một quỷ hồn ở trong góc đưa lưng về phía mình, quỷ hồn này thoạt nhìn có chút tự kỷ, hẳn là rất dễ nói chuyện.
"Xin chào quỷ hồn tiên sinh, tôi là Ôn Văn... ừm, thám tử linh giới, đúng vậy, tôi là thám tử linh giới, tôi muốn hỏi vì sao lại có nhiều quỷ hồn như vậy tụ tập ở đây, tập hợp phi pháp là sẽ bị pháp luật trừng trị đó."
Ôn Văn đưa tay đặt lên vai quỷ hồn béo, mồm mép nói.
Quỷ hồn béo kia quay người lại chuẩn bị trả lời câu hỏi của Ôn Văn, nhưng còn không chờ đối phương mở miệng, Ôn Văn đã nói: "À xin lỗi, nhận nhầm người, tôi tìm người khác."
Chỉ thấy trên mặt quỷ hồn này có hàng tá lỗ chân lông như lỗ kim, những dải mỡ trắng từ lỗ chân lông tràn ra thành sợi, lủng lẳng trên mặt...
Nhìn quỷ mà nhìn mặt là không đúng, nhưng vị lão ca này thật sự nhìn tởm quá.
"Đừng có láo! Mày ghê tởm tao đúng không? Có đúng không?"
Quỷ hồn mập kia thấy biểu tình Ôn Văn thì đột nhiên kích động nhảy bật lên, bổ nhào về phía Ôn Văn.
Ôn Văn trợn to mắt lùi ra sau, vẻ mặt kinh hoảng, tình cảnh này so với con rối báo ma của Từ Hải bổ nhào về phía anh còn đáng sợ hơn.
"Mày đừng có tới đây à, mày còn tới nữa thì đừng có trách tao không khách khí đấy!" âm thanh của Ôn Văn cũng có chút thay đổi.
Đây là lần đầu tiên anh cảm thấy mình yếu đuối như vậy, nếu anh bị quỷ hồn béo này chạm vào thì nó giống như chuyện giúp đỡ Chu Kỳ Bái lần trước.
Sẽ vĩnh viễn trở thành bóng ma trong lòng anh!