Ôn Văn mặc đồng phục nhân viên thu nhận mới, có chút lúng túng từ trên lầu đi xuống. 

"Khụ khụ, tôi về trễ, xem sắc mặt mọi người thì cũng không tệ lắm, không thiếu tay thiếu chân gì cả, tôi an tâm rồi. Xem ra khoảng thời gian tôi rời đi không xảy ra chuyện gì cả." 

Đã nói đêm nay sẽ giúp người ta giải quyết vấn đề, kết quả lại nửa đường biến mất, Ôn Văn cũng có chút xấu hổ, mặc dù anh đã nghĩ kỹ xem nên giải quyết thế nào. 

"Trước đó anh đi đâu vậy hả?" 

Thấy Ôn Văn trở lại, Tiêu Tân Lôi an tâm không ít, tuy cô và Ôn Văn cũng không quá thân thiết nhưng trong hoàn cảnh này, Ôn Văn hiển nhiên là người làm cô có cảm giác an toàn nhất. 

"Khi ấy có chút việc." Ôn Văn qua loa có lệ nói. 

"Cậu, sao cậu lại từ đó đi ra? Cậu là người hay quỷ vậy?" 

Khương mẹ nhìn Ôn Văn, môi run run nói, lúc ăn tối bọn họ có cố ý lên tìm Ôn Văn, kết quả phát hiện Ôn Văn không còn ở trong biệt thự, bọn họ cứ tưởng Ôn Văn mạnh miệng xong đã lâm trận bỏ chạy. 

Nhưng sau khi biến mất mấy tiếng đồng hồ, Ôn Văn lại từ lầu hai xuất hiện, cũng không khó hiểu khi một nhà chịu đủ hành hạ này nghĩ nhiều. 

"Xét nghiêm túc thì tôi là người." 

Ôn Văn tùy tiện đưa ra một câu trả lời, sau đó nhìn chằm chằm Tiêu Tân Lôi, ánh mắt giống như muốn nhìn thấu cô vậy. 

Cô gái này tựa hồ đã không giống trước đó nữa, trên người có thêm một tầng khí chất rất đặc biệt, là khí chất giống với tử vong... 

Chẳng lẽ... cô ta đã thức tỉnh năng lực rồi? 

Anh chỉ mới rời đi vài tiếng đồng hồ mà thôi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? 

Ôn Văn lắc đầu, quyết định trước tiên giải quyết vấn đề của nhà này trước, sau đó mới xem tới vấn đề của Tiêu Tân Lôi. 

Hiện giờ trạm thu nhận đã thăng cấp xong, Ôn Văn có được rất nhiều năng lực mới, thực lực cũng gia tăng rất lớn, cũng chính là thời điểm tự tin tràn đầy, tin tưởng mình có thể giải quyết được vấn đề. 

Anh đi tới giữa đám người, đặt mông ngồi xuống bên cạnh con chó, vuốt đầu nó nói: "Mày nghe hiểu lời tao nói đúng không, người nhà này như vậy, mày còn bảo vệ bọn họ làm gì... tắt năng lực của mày đi, tao cần giải quyết vấn đề."

Con chó kia thè lưỡi, mờ mịt nhìn Ôn Văn, tựa hồ đang nói, tui nghe không hiểu ông đang nói gì, tui chỉ là một con chó. 

Ôn Văn ôn nhu vỗ nhẹ đầu chó: "Không phải tao đang thương lượng với mày, mày không đáp ứng thì tao sẽ mang mày đi hầm canh chó, mày biết tao có năng lực làm như thế mà." 

"Ấu ấu ấu." 

Chó đầu người không giả nai nữa, nó đứng dậy gần nhẹ với Ôn Văn, nó cảm nhận được uy hiếp từ anh. 

"Mày yên tâm, oan có đầu nợ có chủ, chỉ cần tên đầu sỏ trả hết nợ của mình là được, tao sẽ không để người khác bị liên lụy." Ôn Văn đảm bảo nói. 

"Ôn thám tử, rốt cuộc anh đang nói gì vậy?" 

Khương Văn Hổ nhìn Ôn Văn đang nói chuyện với chó, trong lòng có chút sợ hãi, lại còn gì mà oan với nợ, thật sự không thể nào hiểu được, lẽ nào tên thám tử này bị mấy thứ quỷ quái kia nhập xác rồi? 

Này cũng không phải không có khả năng, trước đó Ôn Văn thần bí biến mất, mà trong biệt thự này, chỉ cần hành động đơn độc thì sẽ bị mấy thứ kia quấn lấy! 

Ôn Văn không để ý tới Khương Văn Hổ, tiếp tục nói với con chó đầu người: "À đúng rồi, mày có khả năng trói buộc làm đám quỷ hồn kia không thể trốn ra khỏi biệt thự đúng không?" 

Con chó đầu người thấp giọng kêu một tiếng, rốt cuộc cũng gật đầu. 

"Vậy thì tao tự có tính toán của mình." 

Ôn Văn đứng dậy, nói với Khương Văn Hổ: "Tôi nói gì cậu nghe không hiểu nhưng cha cậu thì hiểu, đúng không, Tưởng Húc Thăng tiên sinh." 

Trong lòng Khương Vũ Sinh có chút giật thót, trầm giọng nói với Ôn Văn: "Tôi là Khương Vũ Sinh..." 

Ôn Văn lắc đầu: "Ừm... tính toán thời gian thì đại khái cỡ hai mươi lăm năm trước, quốc lộ gần thị trấn Song Sơn của thành phố Phù Dung Hà, hai chiếc xe khách hai tầng tông vào nhau nổ tung, tử thương hơn trăm người!" 

"Mà nguyên nhân va chạm là gì?" 

"Trên đường có đinh, là đinh do người ta cố ý rải xuống đường." 

"Hai chiếc xe khách đi ngược hướng, lốp xe cùng bị đinh đâm thủng, mất khống chế tông vào nhau!" Ôn Văn đưa tay diễn tả hai chiếc xe. 

Da mặt Khương Vũ Sinh hơi nhăn lại, cố tỏ ra trấn định nói với Ôn Văn: "Cậu nói chuyện này là có ý gì, chuyện hơn hai mươi năm trước có liên quan gì tới tôi chứ?" 

"Xin đừng ngắt lời tôi." 

Ôn Văn trừng Khương Vũ Sinh, nói tiếp: "Nếu tôi không nhớ nhầm thì Tưởng Húc Thăng tiên sinh ngài khi đó ở gần vị trí hai chiếc xe khách xảy ra tai nạn có một cửa hàng sửa xe nhỏ..." 

Cơ thể Khương Vũ Sinh có chút không đứng vững, nhưng vẫn cố tỏ ra cứng rắn nói: "Tiên sinh, chuyện cậu nói không liên quan gì tới nhà chúng tôi cả."

Ôn Văn mặt không biến sắc, tiếp tục kể chuyện: "Số đinh đó là ông rải, sau khi hai chiếc xe tông vào nhau thì có một số ít người đã chết, nhưng vẫn có rất nhiều người vẫn chưa chết!" 

"Đúng lúc này có một đám cướp được một người trông rất trung hậu đàng hoàng là ông dẫn dắt cướp bóc sạch sẽ tiền tài của người bị hại!" 

"Cho dù có người cầu xin ông cứu giúp, ông cũng thờ ơ, sau khi cướp hết tiền tài thì ông rời đi trước, sau đó..." 

"Trong lúc đồng bọn vẫn chưa kịp xuống xe, ông đã châm lửa đốt bình xăng!"

Ôn Văn hờ hững nhìn Khương Vũ Sinh, tựa hồ đang nhìn một kẻ đã chết. 

"Chuyện này chỉ có một mình ông biết, nguyên nhân là vì tất cả những người trong cuộc khác đều đã chết, sau đó ông mai danh ẩn tích cưới vợ sinh con, không chịu bất cứ sự trừng phạt nào, thẳng đến khi ông tiến vào căn biệt thự này!"

Khương Vũ Sinh tức giận nói: "Ôn thám tử, cậu đừng nói hưu nói vượn nữa, mời cậu rời khỏi nhà thôi!" 

"Tưởng tiên sinh, ông nói ông nghe ông hiểu, không sao!" 

"Người nhà ông nghe không hiểu, cũng không sao!" 

"Bởi vì bọn họ nghe hiểu, đồng thời cũng nhớ rất kỹ!" 

Ôn Văn ngửa đầu, dùng ánh mắt cực kỳ miệt thị nhìn Khương Vũ Sinh. 

"Thẳng thắn mà nói, nếu khi đó là tôi xử lý vụ án kia thì ông đã không có cơ hội trốn thoát rồi." 

"Ôn thám tử, có lẽ anh nhầm rồi, những chuyện này sao có thể là do cha tôi làm chứ, ông ấy..." Khương Văn Hổ muốn giải thích với Ôn Văn, nhưng lại bị Ôn Văn ngắt lời. 

"Cậu cho rằng mình thật sự may mắn, có thể thuê được cả biệt thự với một cái giá rẻ như vậy sao?" 

"Cho dù nơi này là vùng ngoại ô thì giá cả cũng không thể nào rẻ được, trên đời này làm gì có nhiều chuyện may mắn như vậy chứ?" 

"Biệt thự này được mua vào hai mươi lăm năm trước, tên chủ hộ là... Tưởng Húc Thăng!" 

Khương Văn Hổ lui về sau hai bước, liếc nhìn sắc mặt cha mình rồi chán nản ngồi xuống. 

Cậu ta vốn đã nghi hoặc chuyện này nhưng vì cha khuyên nhủ nên cứ nghĩ là mình may mắn nhặt được tiện nghi, nhưng bây giờ thấy ánh mắt của cha, cậu ta liền hiểu ra, Ôn Văn nói là thật... 

"Sau hai mươi lăm năm, số vong hồn kia tới tìm ông báo thù đó Tưởng Húc Thăng." Ôn Văn nhấn mạnh, lặp lại cái tên kia. 

Khương Vũ Sinh có chút đứng không vững, từ trong lòng móc ra một điếu thuốc, run run châm lửa. 

Chuyện Ôn Văn nói ngoại trừ những người đã chết thì không ai biết, tất cả chứng cứ đã biến mất sau trận nổ lớn kia, nếu hắn không thừa nhận thì không ai có thể làm gì hắn. 

Nhưng người nhà gặp phải cảnh ngộ quỷ dị suốt thời gian dài như vậy, thật sự làm hắn không thể tiếp tục mạnh miệng. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play