Thời gian gần đây, Khương gia vẫn luôn vượt qua ban đêm như vậy. 

Chỉ có như vậy bọn họ mới có thể bình yên đi vào giấc ngủ, một khi rời khỏi nơi này sẽ gặp phải chuyện khủng khiếp. 

Ban đầu, buổi tối bọn họ sẽ cảm thấy có thứ gì đó đè trên chăn, ngủ say sẽ bị ngộp thở. 

Sau đó, buổi tối ngủ sẽ có cảm giác có một bàn tay lạnh lẽo đang sờ trên người, sáng sớm khi thức dậy sẽ rụng rất nhiều tóc. 

Cuối cùng, một khi trời tối, chỉ cần rời khỏi phòng khách này, không quản là ở xó xỉnh nào trong biệt thự cũng sẽ gặp phải thứ khủng khiếp. 

Trên trần nhà là một người đang bò bò hệt như một con nhện, khe cửa quần áo có một đôi mắt đang dòm trộm, và một đứa bé chơi trò kinh dị đang núp dưới gầm giường... 

Cho dù có rúc trong chăn bông trùm kín cơ thể, không nhìn gì cả cũng vô ích. 

Bởi vì khi đó sẽ phát hiện có một thân thể lạnh như băng nhưng lại khiếm khuyết không đầy đủ đang dùng chung ổ chăn với mình, gương mặt tái nhợt, đôi mắt đối diện với mình! 

Nói chung là chỉ cần trời vừa tối thì không ai dám đơn độc tác lẻ. 

Tiêu Tân Lôi kỳ thực không muốn ở cùng bọn họ, nhưng bảo cô một mình ở trong phòng ngủ, cô thật sự không dám. 

Con chó đầu người kia thoải mái nằm úp sấp ở giữa mọi người, thỉnh thoảng còn duỗi chân ra đạp đạp tự gãi ngứa, thoạt nhìn không hề giống hang ma khủng khiếp, ngược lại giống như một gia đình ấm áp, so với bầu không khí âm trầm của gia đình này thì có khác biệt rất lớn. 

Tiêu Tân Lôi vừa thất thần một chút, con chó đầu người kia đã chạy tới dưới chân cô, dùng đầu người kia mà cọ cọ bắp đùi cô, biểu tình rất hưởng thụ. 

Nhưng nó hưởng thụ không có nghĩa là người khác cũng vậy, chó lại có biểu tình của con người, Tiêu Tân Lôi nhìn mà kinh hoảng, suýt chút nữa đã hét ầm lên. 

Nhưng cô đột nhiên cảm thấy có chút không đúng, bị con chó này cọ lại có cảm giác rất thoải mái, thân thể bị không khí quỷ dị trong căn biệt thự này làm cho lạnh lẽo bắt đầu có chút ấm áp trở lại! 

Khương gia không phát hiện được hơi thở này nên vẫn luôn trốn tránh con chó này, nhưng lúc này Tiêu Tân Lôi lại có suy nghĩ là nhờ có con chó này nên mặc dù sống trong hoàn cảnh như vậy mà một nhà này vẫn có thể sống sót. 

Tiêu Tân Lôi bắt đầu nghĩ tới lời Ôn Văn đã nói, vấn đề của người nhà này không phải xuất hiện trên người con chó này, mà là thứ khác! 

Nghĩ đi nghĩ lại, biểu tình của Tiêu Tân Lôi có chút lúng túng, cô muốn đi vệ sinh. 

Trong bữa tối, người Khương gia đều không ăn uống nhiều, chỉ có một mình cô là ăn uống thỏa thích, bây giờ cũng chỉ có mình cô muốn đi vệ sinh. 

Lúc này Tiêu Tân Lôi đã hiểu được vì sao bọn họ lại ăn ít như vậy rồi, bởi vì ở trong nhà này, nửa đêm đi WC cũng là một chuyện kinh khủng. 

"Cái đó... có ai có thể cùng tôi đi WC không?" Tiêu Tân Lôi yếu ớt hỏi, cô cũng biết yêu cầu này rất quá đáng, nhưng nhu cầu quá cấp bách, không phải muốn nhịn là nhịn được. 

Bốn người Khương gia không trả lời, Khương Văn Nguyệt chỉ cái thùng ở trong góc, cười khổ nói: "Nếu có thể nhịn thì cố nhịn chút đi, nếu không nhịn được thì có thể giải quyết vào cái thùng đó, em khuyên chị đừng đi WC." 

Tiêu Tân Lôi xin giúp đỡ nhìn về phía nam khuê mật Khương Văn Hổ của mình, nhưng Khương Văn Hổ cũng khó xử lắc đầu: "Có lẽ bà cảm thấy xấu hổ, nhưng ở trong biệt thự này, buổi tối tốt nhất không nên đi WC." 

Chuyện tới bây giờ, đối với chuyện tay thò ra từ bồn cầu, vòi nước chảy ra máu gì gì đó thì nhà bọn họ đã có thể thản nhiên tiếp nhận. 

Nhưng thứ trong bồn cầu không chỉ dọa mà còn có thể hất tung thứ bạn mới vừa thải ra! 

Không chỉ dọa người mà còn có thể tạo ra tổn thương thật sự, còn có cực kỳ tởm lợm! 

Nhưng lời này Khương Văn Hổ không có cách nào nói rõ với một cô gái, chỉ có thể nói tốt nhất là đi vệ sinh ở ngay nơi này. 

Tiêu Tân Lôi nắm chặt kiếm trúc trong tay, cuối cùng cũng không có cách nào đi vệ sinh trước mặt bao người, vì thế cô đứng dậy, chuẩn bị một mình đi WC ở ngay tầng một. 

"Cây kiếm trúc này rất ấm áp, có lẽ Ôn thám tử không nói dối, cây kiếm này thật sự hữu dụng với thứ kia." 

Trong hành lang có đèn, chỉ vài bước ngắn ngủi sẽ không xảy ra được chuyện gì, vì thế Tiêu Tân Lôi an tâm hơn không ít. 

Tiêu Tân Lôi chung quy vẫn chưa từng ở trong nhà, vì thế không biết mình sẽ gặp phải tình cảnh kinh khủng thế nào. 

Cô đóng cửa phòng vệ sinh lại, khóa kín, cô có chút đề phòng với người nhà này, trong hoàn cảnh này, người không nhất định an toàn hơn quỷ. 

Đột nhiên biến dị xảy ra, cây kiếm trúc thật dài trong tay cô quẹt trúng bồn rửa tay nên rớt xuống đất, cô vội vàng khom người nhặt lên. 

Bởi vì cây kiếm trúc này chính là chỗ dựa trong lòng cô, có nó cô mới cảm thấy an toàn. 

Nhưng khi Tiêu Tân Lôi ngẩng đầu, ánh mắt cô liếc nhìn tới tấm gương thì đột nhiên cảm thấy lạnh hết cả người, tóc gáy dựng lên, mồ hôi lạnh túa ra khắp toàn thân. 

Ở trong gương, cô cư nhiên không cúi người như hiện thực! 

Tiêu Tân Lôi hoảng sợ ngẩng đầu, trợn to mắt nhìn gương, răng va lộp cộp, cô sợ tới mức sắp không thể khống chế được mình rồi. 

Tiêu Tân Lôi ở trong gương mỉm cười tà mị với cô, căn phòng nhà vệ sinh nho nhỏ này giống như đột nhiên biến thành hang quỷ vậy. 

Ngọn đèn biến thành màu ố vàng, mọi thứ trong biệt thự đều tỏa ra hơi thở cũ kỹ, mặt gương trở nên mờ mịt, tựa hồ có rất nhiều người ở bên trong muốn bò ra! 

Dấu tay máu bắt đầu xuất hiện trên mặt tường, có tiếng rỉ nước, có tiếng nẹt điện, hết thảy âm thanh giống như được khuếch đại, tạo ra một bầu không khí cực kỳ kinh khủng. 

Tiêu Tân Lôi nhắm mắt lại, thét lên, nhưng tiếng thét chói tai của cô lại không có cách nào truyền ra ngoài buồng vệ sinh nho nhỏ này. 

Tiêu Tân Lôi nắm chặt kiếm trúc vung tứ tung trong phòng vệ sinh, cô không nhìn thấy đám quỷ trong phòng đều đang né tránh cây kiếm này. 

Nếu cô đủ bình tĩnh, cây kiếm này có thể bảo vệ an toàn cho cô, nhưng cô chỉ nhắm mắt quơ lung tung nên nó căn bản không thể tổn thương đám quỷ vật kia. 

Có điều, mặc dù không có cây kiếm trúc này thì Tiêu Tân Lôi cũng sẽ không xảy ra nguy hiểm tính mạng. 

Quỷ quái trong căn nhà này đã nhìn chằm chằm bốn người nhà này cả tháng nay nhưng họ vẫn còn sống, không phải chúng không muốn, mà là không thể làm được. 

Nếu có thể làm thì ngay ngày đầu tiên người nhà này dọn tới biệt thự đã bị cắn xé chết không toàn thây rồi. 

Người nhà họ Khương để Tiêu Tân Lôi tự vào WC một mình cũng vì bọn họ sợ hãi mà thôi. 

Tiêu Tân Lôi kinh hoảng không ngừng quơ kiếm trúc, sau một chốc thì có chút mệt, hơn nữa tựa hồ cũng không còn âm thanh khủng bố nữa, vì thế cô ngừng lại. 

Tiêu Tân Lôi dè dặt mở mắt ra, rất sợ mình sẽ nhìn thấy một thứ kinh khủng. 

Trong những bộ phim kinh dị mà cô từng xem, tình huống này vừa mở mắt ra sẽ thấy một gương mặt rất dọa người, vì thế cô cần phải chuẩn bị kỹ càng. 

Nhưng ngoài dự đoán của Tiêu Tân Lôi là cô không hề thấy gì cả, hết thảy hiện tượng kỳ quái đều biến mất, chỉ có phòng vệ sinh bị kiếm trúc của cô quơ quào hỗn loạn hết cả mà thôi. 

Hiện giờ cô cũng không còn muốn đi vệ sinh nữa rồi, thứ kia nếu không bị dọa tè ra quần thì thường là bị dọa tới hết buồn tiểu... 

Vì vậy, Tiêu Tân Lôi vội vàng mở cửa phòng vệ sinh, đi ra ngoài, nhưng cảnh tượng trước mắt làm cô phải trợn tròn mắt. 

Trong mắt cô, thế giới đã trở nên khác biệt! 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play