Nhưng Ôn Văn vừa có được hình thái mới không có ý định buông tha Đào Thanh Thanh, dù sao thì hiện giờ cô chính là lựa chọn tốt nhất để anh kiểm tra năng lực. 

Ngón tay Ôn Văn khẽ nhúc nhích, cửa phòng giam mở ra, oai phong lẫm liệt tiến vào.

Đây là lần đầu tiên anh tự mình tiến vào phòng giam trạm thu nhận, cảm giác khác hẳn với khi ở bên ngoài. 

"Ừm, để bọn cô ở nơi thế này đúng là rất đáng thương." 

Ngoài miệng Ôn Văn đồng tình nhưng ánh mắt thì lại không hề có chút đồng tình nào, ngược lại chỉ đầy hăng hái. 

Thấy Ôn Văn tiến tới, cả người Đào Thanh Thanh cứng ngắc, cô không biết người này rốt cuộc có mục đích gì, nhưng cô biết Ôn Văn bây giờ cực kỳ nguy hiểm! 

Đột nhiên, ánh mắt Đào Thanh Thanh chăm chú nhìn cánh cửa phòng giam ở phía sau Ôn Văn, cửa không khóa! 

'Mình đã không còn giống trước kia nữa, với tốc độ bây giờ... nói không chừng mình có thể chạy đi!' 

Đơn giản đánh giá đường chạy trốn một chút, sau đó lúc cô vượt qua người Ôn Văn, Ôn Văn cũng không có hành động ngăn cản. 

Lúc Đào Thanh Thanh cách cửa phòng giam ngày càng gần, cảm xúc mừng như điên chiếm cứ trái tim cô. 

"Chỉ một chút nữa thôi, mình không cần phải ở nơi này nữa!" 

"Không cần bị hạn chế tự do nữa, muốn uống máu thì cứ việc uống..." 

"Chạy khỏi nơi này rồi, mình sẽ rời khỏi thành phố Phù Dung Hà, vĩnh viễn không gặp lại tên biến thái này..." 

Tay Đào Thanh Thanh đã chạm vào rìa phòng giam, chỉ cần thêm vài giây nữa là có thể chạy thoát. 

Nhưng lúc này, tuyệt vọng ập tới! 

Cửa phòng giam trong nháy mắt đó đóng lại, cả người Đào Thanh Thanh va vào cửa. 

Cô ôm đầu xoay người lại nhìn Ôn Văn, khóe mắt ầng ật nước mắt, có chút ủy khuất. 

"Thời hạn thi hành án của cô chưa kết thúc, bây giờ không thể rời đi." 

Đào Thanh Thanh có chút hỏng mất hỏi Ôn Văn: "Rốt cuộc ông muốn làm gì hả?" 

Ôn Văn giang tay, mỉm cười nói: "Đến, đánh tôi đi." 

"Gì chứ?" 

Đào Thanh Thanh không thể tin nổi nhìn Ôn Văn, người khác nói ra yêu cầu này, cô nhất định sẽ lao tới đánh, nhưng Ôn Văn thì... kẻ này rất xấu xa. 

"Tôi nói, đánh tôi đi!" 

Đào Thanh Thanh cắn môi, cô không biết Ôn Văn có âm mưu gì, nhưng cô có thể khẳng định tuyệt đối không phải là chuyện tốt, bị giam lâu như vậy, cô chưa từng thấy Ôn Văn chịu lỗ. 

"Lá gan nhỏ thế, lúc ban đầu mới bị bắt vào đây, cô chửi mắng không ngừng còn gì?" 

Mục đích của Ôn Văn là muốn mượn Đào Thanh Thanh để kiểm tra thực lực, muốn xem xem trạng thái này rốt cuộc có thực lực thế nào. 

"Như vậy đi, tôi có một lọ máu người siêu năng, chỉ cần cô đánh tôi, tôi sẽ cho cô." 

Lọ máu kia chính là máu của Từ Hải, cho dù Đào Thanh Thanh không đánh thì Ôn Văn cũng sẽ cho Đào Thanh Thanh mà thôi. 

Hiện giờ Ôn Văn đã xem Trạm Thu Nhận Tai Ách là trò chơi dưỡng thành, chỉ cần có cơ hội bồi dưỡng, anh sẽ không bỏ qua. 

Đào Thanh Thanh cúi đầu, mao mạch máu đỏ sậm hiện lên quanh mắt, răng nanh mọc dài ra, móng tay cũng trở nên bén nhọn. 

Cô đang vận sức, nếu Ôn Văn muốn cô đánh thì cô sẽ đánh, tốt nhất là có thể đánh chết Ôn Văn! 

Soạt! 

Đào Thanh Thanh bắt đầu chuyển động chạy thật nhanh quang người Ôn Văn, cơ hồ có thể nhìn thấy tàn ảnh, cô muốn đẩy tốc độ lên tới cực hạn để mê hoặc Ôn Văn. 

"Tốc độ so với trước đây nhanh hơn nhiều, rất tốt, nghĩa là ở bên ngoài mình có được tốc độ như vậy." Ôn Văn hài lòng gật đầu, ánh mắt nhìn Đào Thanh Thanh giống như cha hiền nhìn con gái. 

Đào Thanh Thanh đột nhiên dừng lại phía sau Ôn Văn, năm ngón tay khép lại đâm vào lưng anh, cô muốn moi tim Ôn Văn! 

Không thể thừa cơ trốn thoái, vậy chỉ cần giết chết Ôn Văn thì cô có thể trốn đi! 

Nhưng nháy mắt, Ôn Văn đã xoay người lại, đưa một ngón tay chặn tay Đào Thanh Thanh! 

Đúng vậy, chỉ một ngón tay! 

"Sức mạnh cũng gia tăng, nhưng so với Galil kia thì vẫn yếu hơn một chút, nhưng có tăng vẫn hơn không tăng." 

Ôn Văn dễ dàng nắm lấy tay Đào Thanh Thanh, Đào Thanh Thanh không thể cử động được, không quản cố gắng thế nào cũng không thoát khỏi tay Ôn Văn được. 

"Quả nhiên, trạng thái này mình rất mạnh, mạnh phi thường!" 

Trải qua một phen giao thủ đơn giản, Ôn Văn biết được đại khái mình đạt tới trình độ nào. 

"Cảnh giới đồng hóa... cũng có lẽ là cao hơn một cấp, là cảnh giới chân ngã, không đúng, trạng thái này có lẽ không thể dùng cấp bậc người siêu năng để tính, vậy chính là... cấp tai biến!" 

Ôn Văn đưa tay tùy ý vẽ một đường, xiềng xích liền từ mặt đất phòng giam và trần nhà vươn ra trói chặt Đào Thanh Thanh, treo ngửa người trên không trung. 

"Vừa nãy cô đã động sát tâm với tôi, như vậy thật không có lý trí, tôi chết rồi thì không phải cô sẽ mốc meo trong phòng giam này à?" 

Ôn Văn vỗ vỗ mặt Đào Thanh Thanh nói: "Trước tiên cứ treo cô thế này một ngày coi như là nghiêm phạt, nếu sau này cô còn không thành thật, tôi sẽ sử dụng chút đạo cụ trừng phạt cô đấy!" 

Đào Thanh Thanh cắn mạnh tay Ôn Văn, nhưng Ôn Văn đúng lúc rút tay ra, làm cô ta không cắn được gì. 

"Phải ngoan nha." 

Nói xong, Ôn Văn rời khỏi phòng giam Đào Thanh Thanh, chỉ để lại cô bị treo ở giữa không trung. 

Ôn Văn rất hài lòng với sức mạnh này, nhưng càng thỏa mãn chừng nào thì lại càng tiếc nuối chừng nấy. 

"Đáng tiếc, sức mạnh này chỉ có thể sử dụng trong trạm thu nhận, nếu có thể sử dụng ở bên ngoài thì mình không cần cố kỵ gì nữa." 

Đúng vậy, sức mạnh này chỉ có thể sử dụng trong trạm thu nhận, chuẩn xác mà nói thì chỉ có ở trong phòng giam mới có thể vận dụng sức mạnh lớn nhất, sử dụng ở những nơi khác trong trạm thu nhận thì sẽ bị suy giảm một phần nhất định. 

Nguyên nhân thì phải nói từ bản chất, sức mạnh này tới từ bản thân trạm thu nhận, cũng chỉ có tác dụng trong trạm thu nhận mà thôi. 

Cho nên khi ở bên ngoài, Ôn Văn vẫn có thể sử dụng trạng thái này, nhưng đó chỉ là ngoại hình mà thôi, sức mạnh không hề gia tăng chút nào. 

"Nếu kết nối găng tay Tai Ách và vòng cổ ngục ti sẽ có hiệu quả kinh người, vậy nếu mình kết nối găng tay với huy hiệu nhân viên thì sẽ có hiệu quả như thế nào?" 

Ôn Văn thay đổi đồng phục nhân viên thu nhận, đeo dây chuyền huy hiệu, vừa định thử nghiệm thì đột nhiên sửng sột. 

"Ôi chà... có phải mình đã quên mất chuyện gì rồi không?" 

Anh lấy điện thoại ra, nhìn đồng hồ, sau đó lúng túng bật cười. 

"Ừm... bây giờ đã hơn tám giờ, trời cũng đã tối rồi, mấy thứ kia có lẽ đã ra ngoài hoạt động, có con chó kia ở đó thì có lẽ bọn họ sẽ không có chuyện gì đâu, chắc vậy rồi..." 

Đúng vậy, anh mãi khám phá chức năng mới của trạm thu nhận mà quên mất nhóm Tiêu Tân Lôi! 

... 

Tầng một biệt thự, bốn người Khương gia cộng thêm một con chó quỷ dị ngồi trong phòng khách. 

Tiêu Tân Lôi ngồi bên cạnh bọn họ, một tay nắm chặt thanh kiếm trúc mà Ôn Văn cho, một tay nắm tay Khương Văn Nguyệt. 

Sau bữa cơm tối, người Khương gia sẽ mở toàn bộ đèn tầng một rồi ngồi ở phòng khách, không ai nói năng gì, cũng không ai rời khỏi nơi này, hành động đơn độc. 

Bầu không khí quỷ dị này làm Tiêu Tân Lôi cảm thấy rất áp lực, mơ hồ có cảm giác có vô số ánh mắt đang nhìn bọn họ! 

Trên lầu, dưới lầu, bất kỳ xó xỉnh nào cũng có người đang nhìn bọn họ! 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play