Tiêu Tân Lôi nhíu mày, dự tính ban đầu của cô chỉ là muốn giúp bạn giải quyết vấn đề, hơn nữa có chút cơ hội gia tăng tình cảm với trai đẹp mà thôi.
Hiện giờ vấn đề không phải chuyện cô có thể giải quyết, trai đẹp cũng đột nhiên thay đổi phong cách, nghe lời Ôn Văn nói thì có lẽ cô còn có điểm đặc biệt hơn người khác?
"Cô có thể cảm nhận được khí thế của tôi đúng không?"
Ôn Văn dùng đầu ngón tay phóng ra một tia năng lượng nhỏ, hơi vẽ một đường, ánh mắt của Tiêu Tân Lôi cũng chuyển động theo.
Tiêu Tân Lôi do dự một chốc rồi gật đầu, từ nhỏ đến lớn cô có thể cảm giác được những thứ mà người khác không thể thấy, nhưng cô vẫn không nói ra.
Bởi vì cảm giác đó rất mơ hồ, cô thậm chí còn không xác nhận được nó có thật sự tồn tại hay không, thẳng đến lần trước bị Ôn Văn dọa một phen, cảm giác này lại càng mãnh liệt hơn.
Vì thế khi tiến vào căn biệt thự này, Tiêu Tân Lôi liền cảm thấy rất bất an.
"Năng lực cảm nhận được vật siêu nhiên này là linh cảm, có thể nói là người có linh cảm mạnh thường có tư chất thức tỉnh siêu năng lực của mình.
"Anh nói là, tôi là người siêu năng lực hả?" Tiêu Tân Lôi kích động.
"Suỵt, nói nhỏ thôi, chuyện này đừng nói cho người khác biết, hơn nữa cô cách tiêu chuẩn của người siêu năng còn quá xa, nếu không có kích thích thì phỏng chừng sẽ không thức tỉnh được năng lực." Ôn Văn không chút nể mặt nói thẳng.
"Ah." Tiêu Tân Lôi có chút thất vọng.
"Cô chỉ có linh cảm nhưng không có siêu năng lực, nói cho cô biết những thứ này vì hi vọng cô có hiểu được, thế giới này không đơn thuần như cô tưởng tượng đâu, có rất nhiều thứ vượt khỏi sự hiểu biết của cô, vì thế ở trong biệt thự này, cô nhất định phải nghe theo lời tôi."
"Vâng... khoan đã, nói vậy thì anh chính là người siêu năng lực hả?" Tiêu Tân Lôi đột nhiên khiếp sợ nhìn Ôn Văn.
"Đúng vậy." Ôn Văn gật đầu, xoay người tiếp tục nghiên cứu con dao kia.
"Vậy năng lực của anh là gì vậy, có thể cho tôi xem một chút không." Tiêu Tân Lôi tò mò nhìn Ôn Văn, cô chưa từng thấy siêu năng lực.
Ôn Văn có chút bực bội, cô gái này cứ léo nhéo mãi làm cô không thể tập trung nghiên cứu.
Vì thế, ánh mắt của anh đột nhiên biến thành màu lá cọ, răng nanh cũng lộ ra, móng tay biến thành vuốt nhọn sắc bén, cả người trông rất kinh khủng.
Anh âm trầm nói với Tiêu Tân Lôi: "Mỗi khi tôi sử dụng siêu năng lực thì nhất định phải ăn máu thịt nhân loại, cô có nguyện ý cống hiến cho tôi không?"
Phối hợp với hơi thở âm trầm khủng khiếp của Ôn Văn, Tiêu Tân Lôi sợ tới ngã bệt xuống đất, bò vào góc phòng, không dám hỏi han thêm gì.
Cho nên quan hệ của Ôn Văn với bạn cùng lứa nhạt nhẽo như vậy, đến tận bây giờ vẫn còn độc thân như vậy là có lý do cả, ngoài công việc thì anh chẳng có chút hứng thú tám chuyện với con gái, thậm chí còn cảm thấy phiền.
Sau khi ẩn đi biến hóa trên người, Ôn Văn liếc nhìn Tiêu Tân Lôi, như vậy đã đủ để cô gái này an tĩnh một chút rồi đi.
An tĩnh được nửa tiếng, Tiêu Tân Lôi lại nhịn không được hỏi Ôn Văn.
"Con chó kia lớn lên kì quái như vậy, biệt thự này khác thường như vậy hẳn là do nó gây ra, sao anh không giải quyết nó vào ban ngày luôn mà phải chờ tới buổi tối chứ?"
Ôn Văn lắc đầu: "Cô đừng nghĩ sự tình đơn giản như vậy, tình huống trong biệt thự có chút ngoài dự liệu của tôi, con chó kia quả thực có gì đó rất quái lạ, nhưng chưa hẳn là giống như cô nghĩ..."
"Nói chung là trước khi mấy thứ kia xuất hiện, tôi chỉ cần chờ là được..."
Ôn Văn vừa nói xong liền biến sắc, trực tiếp quỳ một gối xuống đất nâng tay phải run liên hồi.
Trái tim của anh đột nhiên nảy lên kịch liệt, máu cả người trở nên khô nóng, cánh tay phải vặn vẹo bất quy tắc, giống như bên dưới lớp da có mấy con rắn đang uốn éo vậy.
Tiêu Tân Lôi bị hù hoảng, dáng vẻ của Ôn Văn giống như bị động kinh vậy, biệt thự này đầy chuyện quỷ dị, mà Ôn Văn chính là người đáng tin nhất, nếu Ôn Văn gặp chuyện không may thì cô không biết nên làm sao vượt qua đêm nay ở biệt thự.
Có điều biến hóa khác thường này cũng không duy trì quá lâu, một lát sau Ôn Văn đã đứng dậy, lộ ra gương mặt tươi cười khoa trương.
"Ban nãy... anh bị làm sao vậy?" Tiêu Tân Lôi thử hỏi.
"He he, không có chuyện gì đâu, tôi ra ngoài làm chút chuyện, cô đợi ở đây, đừng đi bậy."
"Oh, trời sắp tối rồi, nhớ kỹ đừng ở riêng một mình, phải ở chung với người nhà này, như vậy cô sẽ không gặp nguy hiểm tính mạng, cao lắm là kinh sợ một chút mà thôi."
"Đợi tới khi tôi trở lại, hết thảy sẽ được giải quyết."
Nói xong, Ôn Văn giơ tay cầm lấy vali, trực tiếp muốn đẩy cửa rời đi.
"Nè nè nè, anh đừng đi mà."
Tiêu Tân Lôi níu tay áo Ôn Văn, có chút bối rối, nếu Ôn Văn ở đây thì còn đỡ, Ôn Văn không ở, nơi này thật sự quá kinh khủng.
"Cũng đúng, để mình cô ở lại đây thật sự rất nguy hiểm."
Ôn Văn suy nghĩ một chút, cảm thấy mình cứ vậy rời đi đúng là không tốt lắm, vì vậy anh rút ra một con dao găm, đưa cho Tiêu Tân Lôi.
"Con dao găm này có thể tạo thành tổn thương với thứ kia, cộng với linh cảm của cô thì có lẽ sẽ có thể phản kháng một chút."
Tiêu Tân Lôi có chút sững sốt cầm dao găm, một con dao thì có thể có tác dụng gì chứ?
Cô còn chưa kịp suy nghĩ rõ ràng thì Ôn Văn đã lấy lại, trong tay cô xuất hiện một thanh kiếm dài một mét bằng trúc.
"Con dao này đưa tôi đi, tôi sợ cô không biết dùng rồi lại tự làm mình bị thương, dùng cái này đi, cái này cũng có thể tạo thành tổn thương cho mấy thứ kia."
Ôn Văn giật lại dao găm, sau đó nhét thanh kiếm trúc vào trong tay Tiêu Tân Lôi.
Thật ra là Ôn Văn không nỡ...
Ngộ nhỡ Tiêu Tân Lôi làm hỏng con dao găm mà anh khó khăn mới làm ra được thì phải làm sao, cho cô ta kiếm trúc là được rồi.
Sau đó Ôn Văn đẩy cửa, rời khỏi phòng.
Tiêu Tân Lôi sửng sốt một hồi liền cảm thấy không đúng: "Không được! Anh đi rồi thì tôi phải làm sao đây, với lại tôi không thích kiếm trúc, anh có thể cho tôi con dao kia không vậy?"
Tiêu Tân Lôi vội vàng đuổi theo, nhưng không còn thấy bóng dáng Ôn Văn nữa, chỉ mới một vài giây thôi mà Tiêu Tân Lôi đã biến mất khỏi căn biệt thự này...
...
Đứng trong trạm thu nhận, Ôn Văn lộ ra biểu tình hài lòng, ngay cả hương vị mốc meo ở nơi này cũng làm anh cảm thấy thơm ngọt.
Sở dĩ Ôn Văn vội vàng rời đi như vậy là vì trạm thu nhận đã nâng cấp xong!
Âm thanh máy móc kia trở thành âm thanh tuyệt vời nhất, mỗi câu mỗi chữ đều làm tinh thần Ôn Văn phấn khởi.
Lúc này trạm thu nhận đã không còn rách nát như thế nữa, bụi bặm trên đất cũng được dọn sạch, con rối mặc áo cưới vẫn đang không biết mệt mỏi quét dọn vệ sinh.
Chiếc áo cưới trên người đã bẩn tới mức không còn nhìn ra hình dáng, nhưng Ôn Văn tạm thời không có hứng thú đổi cho cô ta.
Quả thật, thay quần áo là một trò thú vị, nhưng hiện giờ tâm tư của anh không đặt ở nơi này.
Từ Hải đã tỉnh lại, nhìn thấy Ôn Văn thì cả người run bần bật trốn vào trong góc, cứ hệt như cô vợ nhỏ bị bạo hành.
Hiện giờ, Từ Hải nhìn thấy Ôn Văn thì liền cảm thấy giữa hai chân có chút đau đớn.
Sắc mặt Hồ Ấu Lăng đã tốt hơn nhiều, xét về phương diện chăm sóc tù nhân, cho dù là con rối hành động theo thiết lập cũng làm tốt hơn Ôn Văn nhiều.
Mấy ngày nay Ôn Văn không thường tới trạm thu nhận, bao gồm cả quỷ ngôn thụ tinh và quỷ hồn Tần Sảng, tâm tình của tất cả quái vật đều không tệ.
Tới khi Ôn Văn xuất hiện, tâm tình của bọn họ thoáng chốc liền hỏng bét.
Nhưng Ôn Văn cũng mặc kệ tâm tình của bọn họ, hiếm khi không đùa giỡn đám quái vật mà đi thẳng tới khu đầu mối, anh muốn kiểm tra tình huống của trạm thu nhận sau khi nâng cấp!