Hiện giờ tầng hai của trạm thu nhận đã được mở ra, Ôn Văn có thể thông qua trung tâm khu Tai Họa để đi lên tầng hai, khu Tai Hại.
Có ba chức vị bị thay đổi.
Thứ nhất là nhân viên thu nhận tai hại, này không có gì đáng nói, cơ bản là phiên bản nhân viên thu nhận tai họa thăng cấp mà thôi.
Nhưng sẽ có đồng phục mới, trang bị mới, công việc thì vẫn là tìm kiếm quái vật rồi bắt chúng, chẳng qua cấp bật cao hơn nhân viên thu nhận tai họa mà thôi.
Thứ hai là nhân viên quản lý kho hàng khu Tai Hại, chức vụ này tạm thời không có tác dụng, bởi vì Ôn Văn vẫn chưa có vật thu nhận cấp tai hại nào...
Về phần thứ ba, cũng chính là thứ Ôn Văn quan tâm nhất, ngục ti tai hại!
Chức vụ này có quyền hạn quản lý phòng giam khu Tai Họa và khu Tai Hại, theo miêu tả thì đây là quyền hạn khá cao, thậm chí có thể thả quái vật ra ngoài...
Và cả mang người khác vào ngục!
Chuyện này khá ngoài ý muốn, còn có một thứ làm Ôn Văn đặc biệt chú ý.
Đó là trong găng tay tai ách xuất hiện một nguồn năng lượng mà Ôn Văn có thể điều khiển!
Năng lượng này không thể phát ra, chỉ có thể trữ trong găng tay, lúc Ôn Văn kích hoạt nó, găng tay sẽ sinh ra lực hút.
Lực hút này Ôn Văn biết rất rõ, chính là lực hút dễ dàng xoắn nát một quỷ hồn mạnh hơn Tần Sảng!
Có được sức mạnh này thì sau này Ôn Văn có thể đối phó quỷ hồn rồi!
Hơn nữa găng tay tai ách tựa hồ vẫn còn năng lực khác nhưng không quản Ôn Văn thử thế nào cũng không có cách nào sử dụng.
Xem ra muốn dùng năng lực này cần phải thỏa mãn được một điều kiện nào đó.
Ôn Văn không chần chừ nữa, tới khu đầu mối Tai Họa hỏi một chút liền tìm được lối lên tầng hai.
Đó là một chiếc cầu thang xoắn ốc có khắc hoa văn phức tạp, khi Ôn Văn đi tới bậc thang cao nhất thì cầu thang tự động nâng lên, đưa Ôn Văn tới tầng thứ hai.
Trung tâm khu Tai Hại thoạt nhìn có chút giống với khu Tai Họa, nhưng mọi thứ trở thành hạng sang hơn.
"Phân biệt cấp bậc quả nhiên nơi nào cũng có, có điều như vậy thì mình đang ở tầng cao nhất của trạm thu nhận rồi, chậc, thích nha."
Thoáng đánh giá bố trí tầng hai một chút, Ôn Văn tìm được đầu mối kiểm soát khu Tai Hại.
Nơi này có chút khác với người đàn ông kim loại ở tầng một, nó là những điểm sáng xanh lục lơ lửng trên bệ.
Khi Ôn Văn tới thì những điểm sáng này ngưng tụ lại thành một người phụ nữ mặc lễ phục, mọi thứ trên người người này đều có màu xanh lá cây, chỉ là đậm nhạt khác biệt mà thôi.
"Nhân viên thu nhận tai hại số hiệu 10086, hoan nghênh tới khu tai hại, mời nhận trang bị."
Một cái vali màu bạc xuất hiện trong tay Ôn Văn.
Ôn Văn nhíu mày, sao lại là một vali chứ, anh thay đổi ba chức vụ, phải có ba bộ trang bị mới đúng.
"Còn hai cái nữa đâu?"
Sau khi nhận ra vấn đề, Ôn Văn không chút khách sáo hỏi.
Người phụ nữ xanh lá này và đầu mối dưới tầng một kỳ thực giống nhau, đều chỉ là một vật giống như chương trình vi tính, nhìn giống như có trí năng nhưng kỳ thực chỉ giống như máy vi tính mà thôi.
Vì thế Ôn Văn không cần chú ý tới thái độ nói độ, trong quyền hạn thì có hỏi có đáp, ngoài quyền hạn thì một lời cũng sẽ không tiết lộ.
"Đồng phục nhân viên thu nhận tai hại, nhân viên quản lý kho hàng khu tai hại và huy hiệu đã thăng cấp hoàn tất, xin chú ý kiểm tra."
"Đã thăng cấp rồi sao?"
Ôn Văn nhìn lại quần áo trên người mình, phát hiện không biết từ khi nào chiếc áo gió màu đen đã trở nên khác biệt.
Phần áo, ống tay áo, khóa kéo đều tăng thêm một đường vân màu bạc, phía sau có thêm mũ trùm.
Không chỉ bề ngoài, chất liệu cũng có khác biệt, có cảm giác cứng cáp hơn, mặc trên người cũng càng thoải mái hơn!
Ôn Văn cầm lấy huy hiệu thu nhận, hình dáng ngôi sao năm cánh không thay đổi nhưng màu bạc tựa hồ đã sáng hơn trước kia, hơn nữa bên trên còn có hoa văn tinh tế, thoạt nhìn trông cao cấp hơn hẳn!
"Chí ít thì trước khi bước lên tầng hai thì những thứ trên người vẫn chưa biến hóa... xem ra thì sau khi nhìn thấy người phụ nữ này mới có thể hoàn thành thăng cấp."
Nghĩ ngợi một chút, Ôn Văn liền cảm thấy sợ hãi: "Cũng may trước đó không ham chút lợi nhỏ mà mang mớ quần áo này đi bán, biết đâu nó có thể thăng cấp thành trang bị cấp thần thì sao..."
Nếu đồng phục nhân viên thu nhận đã thế thì đồng phục nhân viên quản lý kho hàng cũng như vậy, vì thế Ôn Văn không xoắn xuýt nữa, mở cái vali duy nhất nhận được.
Bên trong vali là một cái áo choàng màu đen, cũng giống như hai vali trước, ngoại trừ quần lót thì có đủ một bộ quần áo.
"Ngay cả vớ cũng có, sao lại không có quần lót chứa... lẽ nào nhân viên của trạm không cần mặc quần lót?" Ôn Văn hít một hơi khí lạnh, bắt đầu tự hỏi mình có nên phát dương truyền thống quang vinh của trạm thu nhận hay không.
Quần áo ngục ti tai hại là một bộ quần áo có áo choàng hai màu đen kết hợp với đỏ thẫm, có mũ trùm đầu và một cái mặt nạ che khuất nửa gương mặt.
Sau khi mặc bộ quần áo này vào, có lẽ người khác không thể nào nhận ra anh là ai.
Ngoài ra thì còn có một cái vòng cổ kim loại có gai màu đồng, vừa vặn rất phù hợp với hoa văn trên áo choáng, rất đẹp mắt.
Sau khi mặc vào, xoay vài vòng, Ôn Văn khá vừa ý với bộ quần áo này, sau khi mặc vào người liền có cảm giác rất uy nghiêm.
Nếu nhân viên thu nhận là nhân viên chiến đấu, nhân viên quản lý kho hàng là nhân viên hậu cần, vậy thì ngục ti tai hại chính là nhân viên quản lý.
Ngục ti tai hại tổng cộng có ba quyền hạn.
Thứ nhấn, quản lý ngục tốt.
Đương nhiên, hiện giờ trong trạm không có ngục tốt, vì thế quyền hạn này chưa có tác dụng.
Thứ hai, quản lý phòng giam.
Hiện giờ Ôn Văn có thể thay đổi bố trí trong phòng giam, vì dụ như có thể thêm giường, thêm WC cho phòng giam của Đào Thanh Thanh, thậm chí có thể chuyển đổi phòng giam của quái vật.
Quái vật xấu thì có thể thêm màn che, quái vật ầm ĩ thì có thể cách âm.
Nếu không muốn người khác tiếp xúc thì có thể đặt ngăn cấm không cho người khác tiếp xúc với quái vật.
Thứ ba, chiêu mộ ngục tốt!
Chức năng này làm ánh mắt Ôn Văn tỏa sáng, anh muốn nhất chính là thu người vào trạm, như vậy mới đủ sức vận hành Trạm Thu Nhận Tai Ách khổng lồ này.
Hiện giờ anh có thể thông qua xiềng xích kéo người bình thường vào trạm.
Có điều thông qua con đường này để tiến vào trạm thu nhận thì người bình thường sẽ bị tẩy não và trồng xiềng xích, trở thành ngục tốt của Trạm Thu Nhận Tai Ách, ở lại trong trạm, vĩnh viễn không thể ra ngoài.
Giống như đầy tớ vậy!
Bởi vì công việc của ngục tốt không chỉ là quản lý phòng giam, có đôi khi cần phải trấn an quái vật, đối với người bình thường là hi sinh, đối với ngục tốt là cống hiến đời mình.
Hiện giờ trong trạm thu nhận của Ôn Văn không có quá nhiều quái vật, đương nhiên chưa có nhu cầu, nhưng sau này chắc chắn sẽ có.
Mặc dù là phòng giam của trạm thu nhận nhưng chúng cũng không phải vạn năng.
Vì thế thường thì ngục tốt trong trạm đều là những kẻ tội phạm đáng tử hình.
"Ừm... xem ra, muốn chiêu mộ ngục tốt thì phải tìm mấy kẻ phản diện mới được, tốt, không thành vấn đề."
Đối với cảnh ngộ của ngục tốt, Ôn Văn không hề cảm thấy phản cảm, ngược lại chỉ cảm thấy rất đương nhiên.
Có đôi khi nó sẽ bị người ta lên án, nhưng điều ác có khi vẫn phải tồn tại!