Bọn họ tìm bác sĩ tâm lý, tìm người xem bói trên đường, tìm người bắt quỷ trừ tà, tìm người giải quyết chuyện thần quái, hết thảy những phương pháp có thể làm đều đã làm rồi. 

Những người này hoặc là không tìm được chỗ mấu chốt, hoặc là vừa vào cửa liền xoay người rời đi, có người dự tính xem tình huống rồi mới quyết định, kết quả ở một đêm liền bị dọa tới tè ra quần. 

Từ người có danh tiếng hay người quy ẩn, chỉ cần là đại sư có năng lực bọn họ đều đã tìm tới. 

Hiện giờ, ông đã không ôm hi vọng gì nữa rồi. 

Ngày hôm nay Tiêu Tân Lôi dẫn tới đại sư nào cũng vậy thôi, một thám tử bắt tội phạm có thể có tác dụng gì? 

Khương Vũ Sinh biết rõ, vấn đề nhà bọn họ tuyệt đối không phải người gây ra! 

Chí ít thì, không phải là người sống... 

Để thám tử tới quản chuyện này chỉ mang tới phiền phức ngoài ý muốn mà thôi. 

"Đừng vội từ chối như vậy, ở đây có phòng nghỉ cho khách đúng không, đêm nay chúng tôi nghỉ lại, có tác dụng gì hay không thì sáng mai sẽ biết." 

"Thế nhưng..." 

Khương Vũ Sinh vẫn còn muốn, Ôn Văn đã lướt qua người ông ta đi vào phòng khách, ngồi xổm xuống trước mặt con Husky. 

Mục đích anh tới đây chính là bắt giữ thứ mình cảm thấy hứng thú chứ không phải giúp Khương Vũ Sinh giải quyết vấn đề, vì thế thái độ của người nhà họ Khương không thể quyết định vấn đề đi hay ở của Ôn Văn. 

"Đây là con chó kỳ quái kia đúng không, quả nhiên lớn lên thực kỳ quái, mày có thể nói tiếng người không hả?" 

Con chó kia trở mình liếc mắt một cái, miệng chép chép, dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc mà nhìn Ôn Văn, nó là một con chó, làm sao có thể nói được chứ. 

Tiêu Tân Lôi đi theo sau lưng Ôn Văn bụm miệng, suýt chút nữa đã kêu thành tiếng, hiện giờ con chó này đã hoàn toàn khác với hình chụp mấy hôm trước! 

Không, hiện giờ nó đã không thể coi là một con chó nữa rồi. 

Con chó này bây giờ mọc ra một cái đầu nhân loại, tóc đen giống bờm sư tử trùm lên phần vai và gáy cổ, trên mặt chỉ có một chút lông tơ mỏng, từ đó có thể nhìn thấy ngũ quan loài người rất rõ ràng. 

Nó giống người hơn là một con chó! 

Mắt của Khương ba, tai của Khương mẹ, mũi của Khương Văn Hổ, miệng của Khương Văn Nguyệt... diện mạo của nó, giống như ghép nối từ bốn người trong nhà này! 

Ôn Văn ôm tâm tình như thế nào mà mặt không biến sắc ngồi xổm trước mặt con chó này đặt câu hỏi chứ? 

"Chó ngoan, tối nay tao sẽ ở lại đây, mày phải ngoan nha!" Ôn Văn vuốt tóc con chó nói, vuốt vuốt một hồi, con chó kia liền thoải mái lộ ra cái bụng. 

"À mà, con chó này tên gì vậy?" Ôn Văn sờ một chốc mới cười híp mắt hỏi Khương Văn Nguyệt, thái độ của anh rất giống một người thích động vật nhỏ. 

Khương Văn Nguyệt do dự một chút rồi lắc đầu, con chó này tính ra khá nổi tiếng, nhưng từ sau khi biến dị thì không còn ai gọi tên nó nữa. 

"Vậy gọi mày là chó đầu người đi." 

Ôn Văn tự mình đặt tên mới cho con chó này, làm nó liếc mắt. 

"Gặp quỷ rồi, mỏ của một con chó mà lại có chút gợi cảm, suýt chút nữa là bị dụ mất rồi." 

Sờ sờ một hồi, Ôn Văn có chút quỷ dị nhìn con chó này rồi vội vàng đứng dậy, cách ra thật xa. 

"Đêm nay anh thật sự muốn ở chỗ này à..." 

Tiêu Tân Lôi có chút thấp thỏm hỏi, khi nhìn thấy con chó này, cô cảm thấy nơi này nhất định chính là hang quỷ, không có người nào bình thường, chó cũng không bình thường, nói tới thì nhất định vẫn còn thứ khác không bình thường. 

Lúc ban đầu vì sao cô lại quyết định tới nơi này chứ? 

"Không chỉ tôi, cô cũng phải ở lại." Ôn Văn nhẹ giọng nói. 

Tiêu Tân Lôi kinh hoảng: "Cái gì?" 

"Hiện giờ vấn đề mà người nhà này gặp phải có hai khả năng, thứ nhất là chính người nhà bọn họ tự gây ra họa nên bị mấy thứ kia trả thù." 

"Khả năng thứ hai là bọn họ vô tội, nhưng đã xúc phạm phải cấm kỵ gì đó nên bị mấy thứ kia quấn lấy." 

"Nếu là khả năng thứ hai thì khi cô bước vào biệt thự này có lẽ cũng đã phạm vào cấm kỵ, nếu bây giờ cô rời đi thì nói không chừng sẽ giống như Khương Văn Nguyệt, nửa đường gặp chuyện." 

"Khả năng này rất nhỏ, nhưng cô có dám đánh cuộc không? Dù sao thì căn nhà này tuy dọa người một chút nhưng có lẽ sẽ không xuất hiện tình huống nguy hiểm tới tính mạng." 

Ôn Văn hài hước nói với Tiêu Tân Lôi, anh chắc chắn chín phần mười, sau khi Tiêu Tân Lôi rời đi sẽ không xảy ra chuyện, nhưng anh muốn Tiêu Tân Lôi ở lại nơi này. 

Bốn người trong căn biệt thự này đều là người xa lạ với Ôn Văn, có người quen như Tiêu Tân Lôi ở lại thì sự tình sẽ dễ làm hơn, anh không muốn quan tâm tới chuyện tạo mối quan hệ tốt với người khác. 

Anh thấy, một nhà bốn người này đều có chuyện. 

Khương gia này, ngoại trừ Khương Văn Nguyệt thì không có người nào quá tin tưởng Ôn Văn, nhưng Ôn Văn mặt dày mày dạn ở lại, bọn họ cũng không có cách nào. 

Ôn Văn quan sát tổng thể một phen, sau đó nói với Khương Văn Nguyệt: "Khương tiểu thư, cô dắt tôi đi dạo một vòng biệt thự đi, tôi muốn xem tình huống một chút, cố gắng giải quyết mọi chuyện trong đêm nay." 

Khương Văn Nguyệt gật đầu, cô vừa được Ôn Văn cứu mạng, cơ bản là Ôn Văn nói gì thì nghe nấy. 

Được sự dẫn dắt của Khương Văn Nguyệt, Ôn Văn đi thăm từng ngóc ngách biệt tự, lúc ở trên lầu và tầng hầm, Ôn Văn cảm nhận được hơi thở vong linh nồng đậm. 

So sánh với đám vong linh này, tiểu quỷ hồn Tần Sảng chính là một con gà chíp bông vừa mới được ấp nở, quả thực là cực kỳ yếu ớt. 

Hơn nữa, bây giờ vẫn còn là ban ngày! 

Có điều làm anh an tâm là hơi thở kia không phải phát ra từ một cá thể mà là nhiều hơi thở quỷ hồn hòa lẫn lại với nhau. 

Trong căn biệt thự này chỉ sợ không phải chỉ có một quỷ hồn, có thể tưởng tượng chờ tới buổi tối số quỷ hồn này sẽ như thế nào. 

Nhưng sống trong hoàn cảnh như vậy, gia đình này cư nhiên lại bình yên sinh sống vài tháng mà chỉ bị chút kinh sợ mà thôi? 

"Nói ra thì khi ở gần con chó kia, hơi thở của vong linh lại càng nặng hơn, lẹ nào... he he." Ôn Văn nhếch miệng cười. 

... 

Ôn Văn dạo một vòng xong, người Khương gia sắp xếp phòng ngủ cho Ôn Văn và Tiêu Tân Lôi. 

Đây là căn phòng duy nhất có thể ngủ nghỉ của nhà bọn họ, sau khi chuyển tới nơi này chuyện ma quái vẫn không ngừng phát sinh, bọn họ cũng không còn tâm trí dọn dẹp những căn phòng khác. 

Thực tế thì cứ tới buổi chiều thì người nhà bọn họ rất hiếm khi đơn độc làm gì. 

Chỉ có điều Ôn Văn không có dự định nghỉ ngơi, sức sống của anh dồi dào, cho dù không ngủ cũng không thành vấn đề. 

Trong phòng ngủ, Ôn Văn bắt chéo chân vuốt ve con dao găm khắc ký hiệu trong tay, thoạt nhìn không hề có chút lo lắng nào. 

Mà Tiêu Tân Lôi thì ngồi bên cạnh Ôn Văn liếc nhìn ra ngoài cửa, sau đó nhỏ giọng hỏi: "Anh có nắm chắc không vậy, không nắm chắc thì chúng ta về đi, tôi hơi sợ..." 

Ngoại trừ Ôn Văn và Khương Văn Nguyệt, ba người khác trong nhà này đều làm cô sợ, nhất là con chó kia, sự tồn tại của nó làm Tiêu Tân Lôi gần như không dám rời khỏi Ôn Văn. 

"Thật không có tiền đồ mà, có tôi ở đây mà cô sợ cái gì chứ, linh cảm trên người cô đúng là lãng phí mà." Ôn Văn bĩu môi. 

Tiêu Tân Lôi gãi gãi đầu: "Linh cảm, linh cảm gì cơ?" 

"Vốn không nên nói cho cô biết, nhưng cô đã dính vào chuyện này thì tôi cũng giải thích một chút vậy." Ôn Văn cất dao găm, mỉm cười nói. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play