"Này là..." Tiêu Tân Lôi nhìn dấu tay kia, trong lòng có chút ớn lạnh.
"Chứ cô nghĩa trước đó vì sao cô bé lại đột nhiên ngã nhào xuống như vậy." Ôn Văn thu hồi dao găm, dấu tay trên đùi này đã xác nhận suy đoán của anh.
Tiêu Tân Lôi nghi ngờ hỏi: "Ý anh là có người túm chân làm Văn Nguyệt bị ngã à? Nhưng khi nãy tôi không nhìn thấy gì cả."
Khương Văn Nguyệt giơ cao chân lên, đầu dúi sát bắp đùi, cơ thể khẽ run, từ những lời Ôn Văn vừa nói, cô cũng hiểu được đã xảy ra chuyện gì.
"Tới nhà cô xem một chút đi, tôi hiếu kỳ với chuyện này hơn rồi đấy."
Khóe miệng Ôn Văn nhếch lên, nhà Khương Văn Nguyệt quả thật có chuyện, nhưng tuyệt đối không phải chỉ là chuyện con chó.
"Còn muốn về sao, tôi không muốn..." Khương Văn Nguyệt lắc đầu, đối với cô mà nói, căn nhà đó quá kinh khủng.
"Cô ở bên ngoài thì chuyện này sớm hay muộn cũng lại xảy ra, không bằng cô theo tôi về nhà, để tôi giải quyết ngọn nguồn, lựa chọn như thế nào, cô tự chọn đi."
Ôn Văn đứng dậy, nói với Khương Văn Nguyệt.
Khương Văn Nguyệt suy nghĩ một chút, ở nhà tuy khá đáng sợ nhưng chưa từng xuất hiện tình huống nguy hiểm tính mạng, vì thế cô gật đầu đồng ý với yêu cầu của Ôn Văn.
Sau đó, Khương Văn Nguyệt lên xe, ba người cũng chạy tới nhà cô, trên đường đi, Ôn Văn cũng hiểu đại khái về gia đình này.
Gia đình Khương Văn Nguyệt có tổng cộng bốn người, cha Khương Vũ Sinh, mẹ Tôn Nhã, anh trai chính là người bạn khuê mật Khương Văn Hổ của Tiêu Tân Lôi, và cô.
Trong sân biệt thự nuôi hơn mười con chó, ở trong nhà với các thành viên gia đình là con Husky mặt người.
Ban đầu con chó này cũng không có chỗ nào đặc biệt, chỉ là một con Husky khá hiểu tính người mà thôi.
Nhưng từ khi dọn tới biệt thự này thì con chó này càng ngày càng quái dị, trở nên ngày càng giống người hơn.
Mà trong nhà cũng bắt đầu xuất hiện chuyện quỷ dị.
Cùng là một chuyện nhưng do bên thứ ba và người trong cuộc nói ra có cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Nghe Khương Văn Nguyệt miêu tả, Tiêu Tân Lôi không hiểu sao có chút lạnh người, da gà cũng nổi lên.
Trước đó Tiêu Tân Lôi còn tưởng rằng tâm lý nhà bạn mình có vấn đề, nhưng khi nhìn thấy dấu tay kia, cô liền biết chuyện không đơn giản như vậy.
Đối với chuyện tới Khương gia, trong lòng Tiêu Tân Lôi khó tránh có chút thấp thỏm.
"Cô nói, chuyện kỳ quái chỉ xuất hiện vào tuổi tối thôi đúng không? Nhưng con chó kia thì cả ngày đều rất quái, hơn nữa thời gian mọi người ở nhà thì chưa từng bị tập kích?"
"Nhưng khi cô rời khỏi nhà, bây giờ đang là ban ngày nhưng vẫn bị tập kích."
Ôn Văn cúi đầu suy tư, hiện giờ anh đã có suy đoán về sự việc ở Khương gia.
Có lẽ, thứ nguy hại đối với Khương gia không phải con chó kia, có điều phải chờ anh tới Khương gia mới có thể xác định được.
Khương Văn Nguyệt dẫn Ôn Văn tiến vào biệt thự, đám chó trong sân bắt đầu sủa điên cuồng, ồn tới mức Tiêu Tân Lôi phải che tai lại.
"Trước kia chị cũng tới nhà em rồi, chúng đâu có như vậy đâu chứ." Dáng vẻ đám chó này thật sự làm cô có bóng ma tâm lý.
"Thật ngại quá, sau khi xảy ra mấy chuyện kỳ lạ thì đám chó cũng biến thành như vậy, một nửa thì thoi thóp, nửa kia thì tinh thần có chút kích động, ngay cả em chúng cũng không nhận ra." Khương Văn Nguyệt buồn bã nói.
Nhà cô mở ổ chó, bình thường cũng rất thích đám chó, nhưng sau khi xảy ra chuyện quỷ dị thì đám chó vốn rất khỏe mạnh đã chết mất vài con.
Số còn lại cũng giống như phát điên, cũng lâu rồi không ai mua chó nhà bọn họ.
"Chó là sinh vật có linh tính mạnh, chúng có thể thấy được thứ mà con người không thể thấy, cũng dễ bị những thứ đó ảnh hưởng, nhà cô thú vị thật đấy." Ôn Văn mỉm cười nói với hai cô gái.
Tiêu Tân Lôi gật đầu, theo lời Ôn Văn nói thì Khương gia thật sự có thứ quỷ dị tồn tại sao?
"Có điều... đám chó này cứ sủa như thế thì có chút ầm ĩ!"
Ôn Văn chọt chọt tai một chút, nhắm mắt lại hít sâu một hơi rồi mở mắt ra, khí thế trên người cũng bùng phát.
Tất cả tiếng chó sủa lập tức im bặt, chúng quỳ rạp xuống đất, đuôi cụp lại phát ra tiếng nghẹn ngào nức nở.
Đám chó bị khí thế của Ôn Văn dọa sợ, không dám sủa nữa!
Khương Văn Nguyệt không cảm nhận được gì cả, chỉ biết chó trong nhà đột nhiên im lặng mà thôi, nhưng Tiêu Tân Lôi đứng bên cạnh Ôn Văn thì lại cảm nhận được, trái tim cô giống như đột nhiên co rúm lại vậy.
Khí thế trên người Ôn Văn đột nhiên trở nên rất khủng bố, giống như trên người có vô số oán niệm quỷ quái vậy!
So với lần đầu tiên gặp mặt mà Ôn Văn cố ý muốn dọa cô còn khủng khiếp hơn.
Mỗi người siêu năng đều có một loại khí thế thuộc về riêng mình, khi nó mạnh mẽ tới một trình độ nhất định, mỗi khi phát ra ngoài thì nó sẽ có uy thế khác hẳn với người bình thường.
Khí thế của người siêu năng có thể kinh sợ đối thủ, uy thế của cường giả cấp cao thậm chí còn có dị tượng.
Giống như quái vật ở thế giới trong lần trước chỉ lộ ra một con mắt nhưng dựa vào uy thế vẫn có thể làm người bình thường trong công viên xảy ra biến dị.
Mà hơi thở trên người Ôn Văn có thể giải thích là cực kỳ âm trầm cực kỳ kinh khủng, giống như nhân vật phản diện vậy.
Đối với chuyện này, Ôn Văn cũng không có cách nào...
Anh cũng muốn khí thế của mình như vua chúa hàng phục người khác, không thì cũng kiểu hơi thở thánh khiết làm người ta an tâm, hoặc là sắc bén, nóng rực này nọ...
Chỉ nghĩ tới thôi đã cảm thấy soái bạo rồi, nhưng thật sự thì khí thế của Ôn Văn một khi bộc phát chỉ làm người ta nghĩ tới yêu ma quỷ quái hay quái vật khủng khiếp mà thôi.
Nói chung là, Ôn Văn làm việc tốt nhưng anh lại giống người xấu...
"Ừm... như vậy thanh tịnh hơn nhiều rồi, chúng ta vào thôi." Ôn Văn thỏa mãn nhìn đám chó, sau đó cùng Khương Văn Nguyệt tiến vào biệt thự.
Cha mẹ và anh trai Khương Văn Nguyệt lúc này đang ngồi trong phòng khách, vẻ mặt ba người rất tiều tụy nhưng biểu hiện thì có chút khác biệt.
Ánh mắt ba Khương trống rỗng, vẻ mặt dại ra, đáy mắt còn có một tia tự trách, hiện giờ đã không thể nghĩ được gì nữa.
Mẹ Khương rúc vào bên người ba Khương, cơ thể hơi run run, thấy nhóm Ôn Văn tiến vào thì có chút kinh hoảng, bị hành hạ hơn một tháng, không phát điên đã coi như lợi hại.
Khương Văn Hổ thì nhìn lên trần nhà, dáng vẻ sống không còn gì luyến tiếc, gia đình, sự nghiệp, hết thảy đều đã tan vỡ rồi.
Nhóm Ôn Văn đi theo phía sau Khương Văn Nguyệt nhìn ba người trong nhà, Tiêu Tân Lôi có chút sợ hãi, bởi vì trong mắt ba người này không thể nhìn thấy hi vọng nữa.
"Chào chú chào cô ạ, con là bạn của Văn Hổ, trước kia từng tới chơi rồi, con nghe nói trong nhà xảy ra chuyện." Tiêu Tân Lôi chào hỏi ba người.
"Không có, có thể xảy ra chuyện gì chứ." Với tư cách là gia chủ trong nhà, Khương Vũ Sinh thở dài một hơi, đứng dậy đón tiếp hai người, một tháng này tóc ông đã bạc đi phân nửa.
Tiêu Tân Lôi chỉ Ôn Văn giới thiệu: "Người bạn này của con là thám tử, chuyên xử lý những vụ án kỳ quái..."
"Ý tốt của con chúng tôi xin nhận, nhưng con và bạn con về đi thôi." Khương Vũ Sinh tiều tụy nói, ông không tin Ôn Văn có thể giải quyết vấn đề.