Điểm đến của hai người là vùng ngoại ô phía đông thành phố Phù Dung Hà, một biệt thự ở gần viện dưỡng lão của thành phố, mặc dù ở ngoại ô thành phố nhưng giá của căn biệt thự này cũng không rẻ.
"Người bạn học kia của cô giàu thế, lẽ nào nuôi chó kiếm được nhiều tiền lắm hả?" Ôn Văn quay đầu qua hỏi.
Từ xe cộ đang đậu thể thấy được các hộ gia đình nơi này không phú cũng quý, mà bạn học cô gái này lại dùng nơi này để nuôi chó?
"Chưa từng nghe nói nhà cậu ấy có tiền, nhưng cậu ấy có khoe với tôi là giá thuê căn biệt thự này rất rẻ, có lẽ vì căn nhà này có vấn đề nên giá mới rẻ như vậy." Tiêu Tân Lôi suy nghĩ một chút mới trả lời.
Ôn Văn gật đầu, ghi nhớ lại chuyện này rồi tiếp tục lái xe.
Lái xe thêm một hồi thì Tiêu Tân Lôi chỉ phía trước, nói với Ôn Văn: "Ôi chao, phía trước không phải là Văn Nguyệt hả? Hình như em ấy đang rất buồn, anh dừng xe đi, tôi xuống xe xem thử xem sao."
Chỉ nhìn thấy trên con đường phía trước có một nữ sinh tầm mười sáu mười bảy tuổi mặc quần áo thể thao màu cam kéo vali hành lý ở phía trước, đầu cúi xuống, cô độc lẻ loi đi trên đường.
Ôn Văn dừng xe lại, Tiêu Tân Lôi liền chạy tới, muốn hỏi thăm tình huống một chút.
...
Khương Văn Nguyệt kéo vali hành lý, vừa khóc nức nở vừa đi tới.
Cô thật sự chịu hết nổi cái nhà đó rồi, đủ chuyện kỳ quái cứ không ngừng xảy ra, căn nhà đó tuyệt đối không phải chỉ có bốn người bọn họ mà giống như có vô số người trốn trong góc phòng nhìn bọn họ vậy.
Đôi khi mở tủ ra sẽ nhìn thấy một gương mặt chợt lóe lên rồi biến mất, khi mở đèn nháy mắt sẽ nhìn thấy vài bóng dáng mơ hồ, khi đi vệ sinh luôn có cảm giác bên trong không gian chật hẹp đó có người khác tồn tại...
Còn con chó kia nữa, nó ngày càng quỷ dị hơn!
Cả nhà bọn họ dọn đi thì sự kiện quỷ quái này vẫn bám theo như bóng với hình, vì thế Khương Văn Nguyệt quyết định không sống trong nhà nữa.
Cô liên lạc với một người bạn, người đó nói có thể để cô ở nhờ vài ngày, hi vọng không cần phải tiếp tục chịu đựng tinh thần dằn vặt nữa.
Khương Văn Nguyệt đang đi ở ven đường thì nhìn thấy Tiêu Tân Lôi và một người đàn ông xa lạ vẫy tay với mình.
Khương Văn Nguyệt nhận ra Tiêu Tân Lôi, chị gái này có quan hệ rất tốt với anh trai cô, cô vẫn luôn cho rằng Tiêu Tân Lôi sẽ trở thành chị dâu của mình.
Nhưng người đàn ông này... làm cô có cảm giác rất bất an, giống như trong nháy mắt cô đã nghĩ rằng Ôn Văn giống như những thứ trong nhà, lẽ nào ngay cả ban ngày ban mặt mà chúng cũng có thể xuất hiện sao?
Khương Văn Nguyệt bị hù tới hốt hoảng, ngay cả vali cũng không cần vội vàng chạy ngược lại.
Kỳ thực cô đang đứng bên bờ vực tan vỡ.
"Ôi chao, cô bé này bị làm sao vậy, giống như thấy thứ gì đáng sợ ấy."
Tiêu Tân Lôi nghi hoặc liếc nhìn Ôn Văn, người này nhìn thoáng qua quả thực có hơi dọa người một chút, tinh thần của Khương Văn Nguyệt bây giờ không quá ổn định, bị Ôn Văn hù cũng không phải chuyện lạ.
Đột nhiên Khương Văn Nguyệt ngã nhào xuống, trực tiếp lăn ra giữa đường!
Trong khoảng thời gian ngắn không thể đứng dậy được!
Tiêu Tân Lôi vội vàng muốn tới đỡ Khương Văn Nguyệt dậy, xe cộ trên đường này không nhiều lắm, có lẽ sẽ không gặp chuyện không may...
Vừa mới nghĩ vậy, trái tim Tiêu Tân Lôi đã bị bóp chặt, bởi vì có một chiếc xe ô tô đang lái tới chỗ Khương Văn Nguyệt, khoảng cách xa như thế thì có dư thời gian để thắng lại, thế nhưng chiếc xe kia có vẻ không hề có xu thế muốn thắng lại!
Khương Văn Nguyệt nằm dưới đất không bò dậy nổi cũng lộ ra biểu tình tuyệt vọng, có lẽ cô phải kết thúc sinh mạng ở nơi này.
Chết đi có lẽ cũng không tệ, ít nhất thì không còn bị dằn vặt nữa.
Đột nhiên có người xách cổ áo cô, sau đó cô bị ném ra ngoài vệ đường, người cứu cô chính là người đàn ông mặc áo gió đen mà cô thấy khi này!
Người đàn ông kia đứng im tại chỗ, không hề né tránh, đã sắp bị xe tông trúng.
"Lẽ nào người đàn ông này vì cứu mình mà hi sinh bị xe tông sao..." Chỉ trong nháy mắt trong đầu Khương Văn Nguyệt đã nghĩ tới rất nhiều tình tiết phim thần tượng, sau đó bị suy nghĩ của mình làm cảm động.
Ôn Văn híp mắt, nhìn chiếc ô tô đang lái tới.
Ánh mắt người tài xế có chút mờ mịt, hiển nhiên không biết phía trước có vật chắn.
"Haiz... thật phiền phức."
Lúc sắp bị xe đụng, Ôn Văn thở dài một tiếng, tay đặt lên nắp capo dùng sức nhấn một cái, mượn lực trực tiếp nhảy qua mui xa!
Khương Văn Nguyệt và Tiêu Tân Lôi trợn tròn mắt, tựa hồ vừa nhìn thấy siêu nhân.
Bị Ôn Văn nhấn một phát, chiếc xe chấn động kịch liệt làm người tài xế kia cũng tỉnh táo lại, thắng xe mở cửa sổ, ló đầu ra mắng chửi Ôn Văn.
"Cái đệt, xông ra giữa đường như thế bộ muốn chết à, muốn chết thì ra ngoài sông mà nhảy nhá!" Phần lớn tài xế, khi lái xe trên đường đều có chút táo bạo.
Vẻ mặt Ôn Văn có chút phiền, anh bước tới túm đầu tên tài xế kia ấn lên cửa sổ xe chà tới chà lui, thẳng tới khi mặt của đối phương bị mài hỏng cả da.
"Mày... mày dám đánh tao à..." Tài xế phát âm không rõ nói, mặt của hắn rất đau nhức.
"Đi lại trên đường, an toàn là số một, lái xe không tuân thủ quy tắc, người thân rơi nước mắt."
Ôn Văn nghiêm nghị nói: "Mày uống rượu mà còn dám lái xe, để tao thay cha mẹ dạy dỗ mày một chút!"
"Vâng vâng, là tôi không tốt."
Tài xế gật đầu vâng dạ, lập tức nhận sai, nhưng sau khi lái xe ra được năm sáu mét thì lại rống to: "Thằng oắt, mày chờ đó cho tao, tao..."
Hắn còn chưa dứt lời, Ôn Văn đã một lần nữa túm lấy tóc hắn, tên tài xế trợn to mắt không thể tin nổi nhìn Ôn Văn, hắn tính toán chỉ cần Ôn Văn có xíu động tĩnh thì sẽ lập tức đạp chân ga phóng đi, nhưng sao tên này lại nhanh đến như vậy chứ?
"Mày vẫn còn mười tám đời tổ tông đấy, có cần tao thay bọn họ dạy dỗ mày một chút không hả?" Ôn Văn thân thiện nói.
"Không cần, không cần đâu." Tài xế vội vàng xua tay.
Ôn Văn buông ra, tên tài xế này lập tức đàng hoàng lái xe rời đi, không dám mở miệng nói thêm lời dọa nạt nào nữa.
Tên tài xế này mặc dù đã uống rượu nhưng chỉ dăm ba ly mà thôi, không có khả năng say đến mức không nhìn thấy người trên đường, phỏng chừng là đã bị thứ gì mê hoặc.
Hành động của Ôn Văn khi nãy đã làm tên tài xế tỉnh táo lại, bằng không cứ với trạng thái như thế thì có lẽ sẽ tiếp tục gây tai nạn.
Vì thế, Ôn Văn đánh hắn một trận là vì tốt cho hắn.
Ừm, chính là như vậy, không sai.
"Vừa nãy anh vẫn còn ở phía sau tôi mà, sao lại có thể nhanh chóng cứu Văn Nguyệt như vậy?" Tiêu Tân Lôi kinh hãi nhìn Ôn Văn.
"Thám tử chạy rất nhanh, bình thường mà." Ôn Văn ngồi xổm xuống trước mặt Khương Văn Nguyệt, híp mắt đánh giá.
"Vậy sao anh có thể xách em ấy lên rồi ném đi dễ dàng như vậy?" Tiêu Tân Lôi không tin vào lời giải thích của Ôn Văn.
"Thám tử sức lực lớn lắm, bình thường thôi." Ôn Văn có lệ nói, anh nhìn chằm chằm Khương Văn Nguyệt.
"Vậy anh... được rồi, anh là thám tử, như vậy cũng là bình thường." Tiêu Tân Lôi vốn muốn hỏi Ôn Văn làm sao mà nhảy qua mui xe được như thế, nhưng nghĩ một chút liền đoán được Ôn Văn sẽ trả lời thế nào.
Ôn Văn nhìn chằm chằm Khương Văn Nguyệt, cô bé vẫn chỉ là học sinh cấp ba bị nhìn tới ngượng ngùng, bị ân nhân cứu mạng nhìn như vậy, thật sự có chút xấu hổ.
"Cái đó... anh còn muốn nhìn bao lâu nữa vậy?" Khương Văn Nguyệt yếu ớt hỏi.
"Ah ah, ngại quá, tôi mãi suy nghĩ." Ôn Văn thu hồi tầm mắt, chỉ phần chân Khương Văn Nguyệt nói: "Cởi quần ra."
Khương Văn Nguyệt: "? ? ?"
Tiêu Tân Lôi: "? ? ?"
Coi như là anh hùng cứu mỹ nhân, mỹ nhân muốn lấy thân báo đáp cũng là tình tiết thường thấy, nhưng người này cũng quá gấp gáp rồi đi?
"Anh muốn làm gì hả, con bé vẫn còn là con nít!" Tiêu Tân Lôi vội vàng đẩy Ôn Văn nói.
Ôn Văn giải thích: "Tôi có làm gì đâu, tôi chỉ muốn nhìn chân cô bé thôi."
Biểu tình của hai cô gái lại càng quỷ dị hơn, lời này giống hệt như anh chỉ cọ cọ thôi chứ anh không tiến vào vậy...
"Hầy, đám con gái mấy cô sao lại suy nghĩ xấu xa vậy chứ."
Ôn Văn thở dài một tiếng, chuyện này phải nói có sách mách có chứng, chỉ nói miệng là không được.
Anh liền đưa tay túm lấy một chân Khương Văn Nguyệt, sau đó từ trong lòng lôi ra một con dao găm, cắt một đường dọc theo ống quần.
Nhìn thấy cảnh tượng này, hai cô gái lập tức ngậm miệng.
Bởi vì trên cẳng chân trắng nõn của Khương Văn Nguyệt đột nhiên có một vết ấn đen xì...
Là dấu tay con người!