Động tác của con rối mỹ nữ dùng động tác hôn gió để kết thúc, Ôn Văn ở bên cạnh quan sát liền vỗ tay. 

"Hoàn mỹ!" 

Động tác tâng bóng này có độ khó cao, phỏng chừng ngoại trừ chính mình thì rất khó làm được, cho dù là con rối, năng lực hành động độc lập cũng không đủ nhưng vẫn có thể hoàn mỹ dựa vào suy nghĩa của Ôn Văn mà hành động. 

"Mình có thể chơi như thế này cả ngày!" 

Tiếp đó Ôn Văn thử thêm nhiều trò chơi với mấy loại gậy gộc, điều khiển chán rồi thì chuyển sang hình thức thiết lập hành vi. 

Nếu muốn trực tiếp điều khiển thì không thể cách quá xa, mà Ôn Văn không thể mang hai con rối này ra khỏi trạm thu nhận. 

Vừa vặn hiện giờ trong trạm không có công nhân, Ôn Văn dự định sẽ để hai con rối này làm vài việc đơn giản. Ôn Văn giao nhiệm vụ quét dọn vệ sinh cho con rối mặc váy cưới, không gian trạm thu nhận rất lớn, khắp nơi toàn là bụi bẩn, Ôn Văn không có hơi sức quét dọn, nhưng anh có thể giao cho con rối. 

Nhiệm vụ của con rối mặc đồ thủy thủ là chăm sóc sinh hoạt hàng ngày của quái vật, thật ra là đến giờ ăn thì đưa cơm cho quái vật mà thôi. 

Như vậy Ôn Văn cũng có thể thoát khỏi công việc nhân viên nuôi dưỡng, có càng nhiều thời gian để hưởng thụ lạc thú hơn. 

Giống như một kẻ cuồng mèo nhưng không cần phải để ý tới chuyện cho mèo ăn, khám bệnh cho mèo, xúc phân cho mèo, mỗi ngày chỉ cần tuốt mèo mà thôi, thật sự là chuyện rất thoải mái. 

... 

Thời gian trôi qua năm ngày, vết thương trên người Ôn Văn đã khỏi hẳn, có điều là để lại chút vết sẹo, này cũng khó tránh, dù sao thì năng lực tự lành của hồ yêu cũng không mạnh như vampire. 

Lúc này Ôn Văn đang cầm một con dao khắc kim cương khắc ký hiệu lên một con dao găm. 

Dựa vào sức lực mạnh mẽ hiện giờ, anh đã có thể khắc ký hiệu lên dao găm. 

Hai ngày trước anh thành không khắc ký hiệu trên phòng giam Tần Sảng lên thẻ trúc, hiện giờ anh muốn khắc ký hiệu này lên vũ khí của mình. 

Tuy Ôn Văn không rõ ký hiệu này có hiệu quả cụ thể thế nào, nhưng khẳng định sau khi hoàn thành, hiệu quả khẳng định tốt hơn là không có. 

Theo nét khắc cuối cùng hoàn thành, Ôn Văn cẩn thận truyền sức mạnh hồ yêu vào ký tự để kích hoạt nó, sau đó thì núp ra xa. 

"Không có bốc khói, không có nổ tung... nhưng để đảm bảo an toàn, cứ chờ hai phút đi." 

Hai phút sau, Ôn Văn cẩn thận cầm lấy con dao găm kia vung vẩy vài cái, trên mặt lộ rõ vui sướng. 

Mặc dù không xảy ra dị tượng gì nhưng Ôn Văn biết con dao này đã không còn như trước, không thể nói rõ là xảy ra biến hóa cụ thể gì nhưng rõ ràng thuận tay hơn trước kia rất nhiều. 

So với nó thì mấy con dao găm khác của Ôn Văn giống như thứ bỏ đi vậy, anh cầm một con dao bình thường rạch nhẹ một đường trên tay mình, sau đó lại dùng con dao khắc ký tự rạch một đường. 

"Ui.... dao có ký tự dễ dàng cắt rách làn da, cùng một lực nhưng vết thương sẽ sâu hơn, cũng không dễ lành lại, còn đau hơn..." 

Sau đó Ôn Văn ôm cánh tay, cắn môi, run run nói: "Sớm biết như vậy, mình nên chạy ra ngoài túm tên nào đó không vừa mắt để thử nghiệm, mang mình ra thử dao, thật sự rất đau!" 

'Ta muốn ~ cây gậy sắt này để làm chi...' 

Tiếng chuông điện thoại vang lên, Ôn Văn cầm lên định trêu ghẹo một phen nhưng lại phát hiện người gọi tới không phải là Lâm Triết Viễn, là cô bé thu ngân ở cửa hàng bán đồ dùng thú cưng trước kia, tên là Tiêu Tân Lôi. 

"Cái đó... Ôn thám tử, xin hỏi anh có rảnh không, hôm nay tôi được nghỉ, anh cùng tôi tới thăm nhà người bạn kia được không, trước đó chúng ta có nói rồi ấy." 

Ánh mắt Ôn Văn sáng lên, đây là thời điểm anh nên chủ động săn bắt quái vật, con chó kia chính là con mồi tốt. 

"Được, tôi sẽ tới đúng hẹn." 

Sau khi cùng Tiêu Tân Lôi định xong thời gian, Ôn Văn cúp điện thoại, kỳ thực anh rất hứng thú với con chó kia nhưng trạm thu nhận vẫn luôn thăng cấp, làm anh không có động lực để đi bắt nó. 

Giống như chơi game vậy, khi sắp có phiên bản update thì phiên bản trước sẽ trở nên buồn tẻ vô vị. 

... 

Tiêu Tân Lôi đứng trước cửa hàng thú cưng, mặt có chút phiếm hồng. 

"Này có tính là hẹn hò không nhỉ..." 

Tiêu Tân Lôi vẫn còn nhớ cảm giác rung động mà Ôn Văn mang tới lần trước, vì thế đối với lần gặp mặt này, trong lòng khó tránh có vài phần thấp thỏm. 

Mấy ngày nay cô và người bạn kia chỉ nói chuyện điện thoại một lần, cậu ấy đã không kể khổ nữa, trong lòng đầy tịch mịch, điều này làm cô rất lo lắng, vì thế vừa tới ngày nghỉ liền mời Ôn Văn cùng mình tới thăm. 

Nếu người này nói thích xử lý những chuyện ly kỳ cổ quái, chuyện này có lẽ sẽ có chút tác dụng đi. 

Hơn nữa hai người đi chung với nhau như vậy, ít nhiều gì cũng có thể gia tăng tình cảm đi... 

Hắt xì... 

Một chiếc xe hơi màu đen ngừng lại trước mặt Tiêu Tân Lôi, là Ôn Văn tới. 

"Xe này có hơi cũ một chút, nhưng nếu người lái xe là một chàng đẹp trai thì..." 

Tiêu Tân Lôi còn đang ảo tưởng thì Ôn Văn đã mở cửa xe, dùng đôi mắt cá chết hẹp dài của mình nhìn cô. 

"Lên xem, cô chỉ đường." 

Vui sướng trong lòng Tiêu Tân Lôi thoáng chốc biến sạch, người đàn ông này không đẹp xuất sắc như lần trước! 

Người này đã khôi phục dáng vẻ lần đầu tiên gặp mặt, có chút âm trầm đáng sợ, sao lại như vậy chứ? 

Đột nhiên cô có chút hối hận, nếu như không phải là đại soái ca thì cô cũng không quá muốn đưa người này tới nhà bạn mình. 

Tiêu Tân Lôi chính là loại nghĩ gì làm nấy, hiện giờ Ôn Văn đang dùng thể chất hồ yêu nên đương nhiên không dùng được năng lực mê hoặc của hồ yêu, vì thế không tạo ra được cảm giác kinh diễm của lần trước. 

Độ hảo cảm trực tiếp từ 90 rớt xuống 20... 

"Ngớ ra đó làm gì, lên xe đi." Ôn Văn hối thúc. 

Tiêu Tân Lôi cuối cùng vẫn lên xe Ôn Văn, chuyện của bạn cô thật sự cần giải quyết. 

Sắp xếp trong xe rất đơn giản, thoạt nhìn chủ xe không hề trang trí gì thêm cho nó. 

Đối với Ôn Văn mà nói, xe chỉ là phương tiện đi lại mà thôi, bằng không anh cũng không mua một chiếc cà tàng như vậy. 

Kỳ thực hiện giờ đã có thể coi là may mắn, nếu là mấy hôm trước leo lên xe Ôn Văn thì có lẽ đã thấy một đống đồ kỳ lạ như khẩu RPG, lựu đạn, cưa điện, dây thừng, nước tiểu đồng tử. 

Hiện giờ những món đồ kia đã được Ôn Văn đặt trong vali đen kia rồi, vì thế tình cảnh mới bình thường như thế. 

Thứ duy nhất có vẻ đặc biệt trong xe chính là một bức tượng đất miễn cưỡng có thể nhìn ra hình người. 

"Ôn thám tử, nó là do anh nặn hả, xấu quá." Tiêu Tân Lôi có chút lúng túng chủ bức tượng đất nói. 

Ôn Văn sầm mặt: "Đây là mua từ cửa hàng, không phải tôi làm." 

Thứ này kỳ thực là mấy ngày nay Ôn Văn đang thử làm con rối, nhưng chế tạo quá cẩu thả, anh mới không muốn thừa nhận cái thứ xấu xí này là do mình làm. 

"Anh nói đùa đúng không, tiệm nào mà lại bán cái thứ... à, mộc mạc như vậy được chứ." Kỳ thực cô muốn nói là xấu. 

Ôn Văn cầm lấy tượng đất xét, đưa tay ra phía sau tượng đất vỗ nhẹ một cái, kích hoạt con rối, nó liền bắt đầu lay động thực quỷ dị. 

Miệng thì phát ra âm thanh máy móc: "Chúng ta là... người vũ trụ!"

Sau khi biểu diễn xong, Ôn Văn đặt tượng đất lại chỗ cũ rồi nói: "Xem đi, tự mình nặn sao có thể động đậy được chứ!" 

"Oh." 

Tiêu Tân Lôi gật đầu, sau đó nhìn thấy Ôn Văn mặt không biến sắc phủi phủi vụn đất sét đi. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play