Đầu tiên là phải kiểm tra thể chất, mặc dù Từ Hải thoạt nhìn chỉ là một con gà bệnh, nhưng Ôn Văn vẫn muốn kiểm tra...
Mười phút sau, Ôn Văn mặt không biểu tình lần thứ hai chuyển đổi về tư chất hồ yêu.
Có thể coi là quái vật cấp tai họa nhưng thể chất lại không hề gia tăng chút nào, thậm chí tố chất cơ thể thậm chí còn có chút yếu ớt, thật sự quá thần kỳ.
Thể chất của bản thân Ôn Văn kết hợp với thể chất của quái vật mới là thể chất mà anh biểu lộ.
Nó không phải là phép cộng, mà là phép nhân.
Bản thân Ôn Văn là hai, quái vật khác là bốn, kết quả biểu hiện ra cuối cùng chính là tám.
Mà tố chất thân thể của Từ Hải là 0.5, sau khi kết hợp với Ôn Văn thì sẽ biến thành một...
Đương nhiên này chỉ là ví dụ mà thôi, quy luật biến hóa cụ thể thì không có khả năng đơn giản qua loa như vậy, nó phức tạp và cân nhắc tới nhiều nhân tố hơn.
Có một điều là thể chất của Từ Hải có năng lực linh cảm siêu mạnh, phạm vi cảm nhận rất lớn, vì thế mới nhiều lần phát hiện Ôn Văn như vậy.
Nhưng khi chuyển hoán sang thể chất này Ôn Văn thật sự quá yếu, nguy hiểm rất lớn, chỉ có thể sử dụng vào những thời điểm mấu chốt mà thôi.
Tiếp đó Ôn Văn bắt đầu kiểm tra năng lực của Từ Hải, năng lực này có tên là 'điều khiển rối'.
Nó có hai trạng thái, điều khiển và không điểu khiển.
Trạng thái điều khiển thì chỉ cần người điều khiển có ý nghĩ, bản thân con rối có năng lực tự hoàn thành, nó sẽ tự mình hành sự.
Để điều khiển được tốt nhất thì số lượng chỉ cần một đến hai con rối mà thôi, điều khiển quá nhiều con rối thì khả năng điều khiển sẽ yếu đi, chỉ có thể hoàn thành những mệnh lệnh đơn giản mà thôi.
Không phải trạng thái điều khiển thì có thể làm hình thức thiết lập sẵn hành vi, con rối sẽ dựa theo thiếp lập của người điều khiển để hành động, giống như nhóm khách trọ và nhân viên phục vụ trong khách sạn kia.
Có thể tự hành động, năng lực này có thể nói là rất mạnh, chỉ tiếc là hiện giờ Ôn Văn có năng lực điều khiển rối nhưng lại không có kỹ thuật chế tạo con rối.
Kỹ thuật chế tạo rối thuộc về tri thức chứ không phải năng lực, vì thế Ôn Văn không có cách nào có được từ Từ Hải.
Thứ Ôn Văn hiếu kỳ không ít, nhưng anh không hiểu về chế tạo mấy thứ này.
"Chờ hắn tỉnh lại thì hỏi xem nên làm sao chế tạo con rối, nếu hắn không nói thì bỏ đói mấy ngày cho biết." Từ Hải là tù nhân, Ôn Văn không lo lắng hắn phản kháng.
Sau đó, Ôn Văn nhìn tới chiếc túi xách của Từ Hải.
Trong số tất cả quái vật, Từ Hải là quái vật duy nhất để Ôn Văn có thêm một phần chiến lợi phẩm khác, tuy chiến lợi phẩm này có khả năng không được bao nhiêu tiền.
Đó là một cái vali xách tay màu đen dài bốn mươi cm, rộng ba mươi cm, cao hai mươi cm, thoạt nhìn không chứa được bao nhiêu.
Ôn Văn mở ra thì phát hiện bên trong có một vài món đồ chơi tinh xảo, bắt mắt nhất là hai con rối plastic cao cỡ mười cm.
"Ồ... này là sản phẩm của khu Anh Đào đi, bình thường hay được gia công ở khu Hoa Phủ, mình nhớ thứ này rất đắt, từng có một vị cố chủ thích thứ này, một món giá cả ngàn NDT, tính ra thì hai con búp bê này còn tinh xảo hơn con của cố chủ nhiều."
Ôn Văn đưa tay tới một con búp bê tóc dài màu đen mặc đồ thủy thủ và mang vớ đen, nhéo nhéo một cái.
"Ồ, có da có thịt mềm mại luôn này, dùng silicon đi, mắt mũi cũng rất tinh tế, quái vật có tài nghệ cao như vậy coi như không lỗ lã rồi, tìm người có tiền bán cắt cổ một chút, he he he..."
Anh cầm lấy con búp bê, bật cười thô bỉ muốn cởi chiếc váy của nó.
"Nếu làm chân thật như vậy, bên dưới quần áo chắc cũng phải giống thật chứ?"
Là một thằng đàn ông, khi thấy món đồ chơi mặc quần áo thì đều muốn cởi ra xem thử xem bên trong cấu tạo như thế nào.
Đây là bản năng.
Váy vừa mới lột được phân nửa thì mô hình búp bê này xảy ra biến hóa, thân thể cấp tốc trướng to, trọng lượng tăng lên gấp trăm, cư nhiên biến thành một mô hình có kích cỡ xấp xỉ người thật...
Không, cái này không còn là mô hình nữa rồi, rõ ràng là người thật!
Ôn Văn bất ngờ nên có chút cầm không chắc, để mô hình cô gái trực tiếp rớt xuống đất, còn nảy lên một chút.
Chiếc váy chỉ mới lột được phân nửa, tiếp tục cởi thì giống dê xồm quá, mà mặc lại thì lại không cam lòng, có chút khó chịu vò đầu bứt tai.
"Này... là sao đây ta, vừa nãy xảy ra chuyện gì?"
Ôn Văn ngơ ngác xoay quanh mô hình cô gái này vài vòng, nghiên cứu cẩn thận hồi lâu, sau đó mới hiểu được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Cô gái này không phải mô hình, cũng không phải người thật, là một con rối hình người do Từ Hải chế tạo!
Ôn Văn bóp vài cái trên tay chân con rối, phát hiện bên trong không có vũ khí, tức là mỹ nữ này không phải dùng để chiến đấu, là hàng cất giấu của Từ Hải.
Đã vậy, Ôn Văn liền mặc váy vào cho nó.
Thứ nhất, đây là con rối Từ Hải chế tạo, nhất định là người đã chết, cởi quần áo người đã chết thật sự không thể nào nói nổi.
Thứ hai, nếu là hàng cất giấu thì khẳng định hắn đã dùng qua, nói thật, bị một kẻ có quần lót thúi như vậy dùng qua, Ôn Văn có chút ghét bỏ...
Kiểm tra con búp bê còn lại, nó cũng là con rối, là một mỹ nữ tóc vàng mặc áo cưới.
Sau khi lấy ra khỏi vali, đợi vài giây thì nó cũng liền biến thành kích cỡ người thật.
"Hai thứ này chỉ là con rối bình thường, nếu nó có khả năng biến lớn biến nhỏ thì lúc ở khách sạn không có lý nào không dùng, vì thế vấn đề chính là cái vali này."
Không gian trong cái vali đen này cũng không lớn, trừ bỏ hai mô hình kia thì còn vài thứ linh tinh như đồ chơi mini.
Ôn Văn lấy mấy thứ linh tinh kia ra ngoài, chờ vài giây thì chúng cũng biến thành kích cỡ bình thường.
Nhìn roi da, vòng cổ, nến linh tinh đầy dưới đất, Ôn Văn liền liếc nhìn cái vali kia.
"Quả nhiên, tuy nó rất nhỏ nhưng lại chứa được rất nhiều thứ... còn có thể dễ dàng lấy ra, làm thế nào mới bỏ đồ vào được nhỏ?"
Ôn Văn gãi gãi cằm, lấy một cái roi ra đặt vào vali đang mở, vài giây sau thứ trong tay Ôn Văn bắt đầu thu nhỏ lại mấy chục lần rồi rơi vào trong vali.
"Hàng tốt! Hàng tốt nha!"
Ôn Văn ôm lấy vali, lộ ra nụ cười hạnh phúc, giống như con nít có được món đồ chơi yêu thích vậy.
"Có điều... thứ này tạm thời không có ích lợi gì với mình..."
Mỗi lần lấy ra cần tốn vài giây, khoảng thời gian này đã đủ để Ôn Văn tiến vào trạm thu nhận lấy đồ rồi tiến ra ngoài rồi.
Có điều có cái vali này rồi, sau này Ôn Văn lại có thể dễ dàng ẩn giấu sự tồn tại của trạm thu nhận hơn, chí ít nếu muốn đột nhiên lấy ra thứ gì đó thì cũng có thể viện cớ.
"Thứ tốt, ai lại chê ít chứ."
Ôn Văn lật qua lật lại thưởng thức vali, sau khi phút hưng phấn qua đi, anh đặt vali qua một bên, chuẩn bị sau này sẽ mang theo bên người sử dụng thường xuyên.
Cuối cùng, anh nhìn sang hai con rối, trên mặt lộ ra nụ cười bỉ ổi.
Đương nhiên, không phải anh muốn làm chuyện không phù hợp thiếu nhi.
Anh chỉ đang phát sầu vì không có con rối để sử dụng thì hai con rối này lại tự mình đưa tới cửa.
"Mình đã kế thừa được năng lực của tên kia, theo lý thì mình cũng có thể sử dụng con rối của hắn đi?"
Ôn Văn búng tay một cái, kích hoạt năng lực điều khiển rối, lúc sử dụng năng lực này không có cảm giác dứt khoát, lanh lẹ như những năng lực khác, có cảm giác giống như bẻ ngó sen mà chưa đứt hẳn vậy.
Sợi tơ vô hình theo đầu ngón tay Ôn Văn lan tràn ra, chậm rãi tiến vào trong cơ thể mỹ nữ mặc đồ thủy thủ, sau khi thành lập liên kết, Ôn Văn có thể điều khiển hành động của con rối này.
Ôn Văn sờ sờ cằm, đôi mắt sáng lên, từ trong đống đồ linh tinh kia nhặt lên một quả bóng cao su ném qua.
"Chơi bóng cho tôi xem!"
Vì thế con rối mỹ nữ liền nhận lấy quả bóng, tâng bóng, hất váy, tâng bóng, hất váy, hất bóng, xoay người, lắc mông lắc mông...