Lại là tên này! 

Hắn lại tới tìm Ôn Văn chơi game rồi! 

Ôn Văn từ cửa xe đứng dậy, thô bạo đẩy mấy cô gái vây quanh ra, thậm chí có người bị đẩy ngã ngồi xuống đất. 

Sau đó anh không thèm để ý tới tiếng mắng chửi của bọn họ, trực tiếp đi vào con hẻm, đối mặt với Cao Phỏng. 

"Mày lại muốn gì đây?" 

"Đợi mày lâu rồi, lần này tao đã tìm được phần thưởng rất thú vị." Cao Phỏng hứng thú nói. 

Chờ lâu rồi... 

"Chứng tỏ hắn không thể trực tiếp tìm được mình mà thông qua phương thức ngồi xổm canh me ở cạnh xe mình..." 

"Hắn biết mình ở đâu, là ai, nhưng lại không thể nắm được hành tung chuẩn xác..." 

"Tức là hắn không có năng lực theo dõi mình mọi lúc..." 

Trong lòng thầm suy tư nhưng ngoài mặt Ôn Văn lại không lộ ra gì khác thường, chỉ lạnh lùng nhìn Cao Phỏng biểu diễn. 

Cao Phỏng vui vẻ từ trong ba lô lôi ra một cái ly giữ ấm hồng nhạt vẽ tai mèo. 

"Đây là một vật thu nhận tên là ly trăm vị, chỉ cần đổ đầy nước vào trong, chờ một thời gian ngắn để biến đổi, sau đó nó sẽ xuất hiện chất lỏng mà mày muốn, rượi, cà phê, đồ uống, và cả... máu tươi nữa!" 

"Ah, đúng rồi, điều kiện tiên quyết là phải từng rót loại chất lỏng đó vào trong ly." 

"Thế nào, rất thần kỳ đúng không?" 

Dáng vẻ giống như MC trong chương trình mua sắp hô hào rằng chỉ mất chín mươi chín chín để đánh lừa mọi người, làm người ta không thể tin vào hiệu quả của nó. 

Ôn Văn không trả lời mà búng tay một cái, một tia công kích tinh thần trực tiếp bắn qua. 

Lần trước đánh nhau với vật thể màu đen kia, công kích vật lý rất khó chạm tới, vì thế lần này Ôn Văn trực tiếp dùng công kích tinh thần, hi vọng sẽ có hiệu quả. 

Nhưng công kích tinh thần đập vào người Cao Phỏng lại giống như đập vào một làn khí vậy, chẳng có gì cả. 

Cao Phỏng có chút nghi ngờ nhìn động tác của Ôn Văn, sau đó mới kịp phản ứng. 

"Mày mới động thủ với tao đúng không, có lẽ là một loại công kích tin thần... đừng uổng phí sức lực nữa, công kích tinh thần vô dụng với tao. 

Hắn không hề tức giận với chuyện Ôn Văn đánh lén, chỉ gõ gõ đầu mình nói: "Nơi này của tao, trống rỗng!" 

"Trò chơi này phải tiếp tục tiến hành, mày có giết tao cũng vô ích."

"Nói để mày hiểu thì đang đứng ở trước mặt mày nhưng kỳ thật không phải là tao, chỉ là một công cụ ký gửi ý chí của bản thể mà thôi, tao chết rồi thì những gì tao trải qua sẽ được gửi về bản thể." 

"Tao chỉ vì thưởng thức niềm vui của bản thể mà tồn tại, vì thế tao có được năng lực bảo vệ tính mạng nhưng không có năng lực tấn công." 

"Với thực lực của mày thì có thể giết tao đó, nhưng mày giết tao rồi chỉ làm bản thể càng cảm thấy hứng thú hơn mà thôi, hắn sẽ phát tiếp ý chí khác tới, lần trước là bóng đen, lần này là tao, tiếp theo cũng không biết là gì." 

Sau khi Cao Phỏng nói xong, Ôn Văn liền trầm mặc. 

Từ những lời này, Ôn Văn đã có thể hiểu được, thứ đứng trước mặt mình chỉ là một thứ giống như con rối mà Từ Hải điều khiển, có giết thì cũng chẳng có ý nghĩa gì. 

"Tôi không hài lòng với phần thưởng, thứ này không có tác dụng gì với tôi." 

Ôn Văn nhìn ly nước có tạo hình đáng yêu kia, nếu vì anh không hài lòng với phần thưởng mà hắn sẽ đi tìm món mới thì để hắn tìm tiếp đi, Ôn Văn cũng vui vẻ nhàn nhã. 

"Thứ này thú vị như vậy mà mày còn không hài lòng à?" Cao Phỏng trừng to mắt, thực khoa trương nhìn Ôn Văn. 

"Có điều mày có không hài lòng cũng vô ích, đổi miễn phí chỉ có một, trò chơi bắt đầu rồi." 

Ôn Văn: "..." 

"Trước tiên nói một chút về trò chơi đi, trò chơi của chúng ta chính là người này, mày sẽ săn giết hắn, còn tao sẽ đảm bảo hắn sẽ bình an rời khỏi thành phố Phù Dung Hà!" 

"Nếu hắn chết ở thành phố Phù Dung Hà thì mày thắng, nếu hắn thành công rời khỏi thành phố Phù Dung Hà thì tao thắng." 

Cao Phỏng cho Ôn Văn xem một tấm hình, trên hình là một người đàn ông mặc áo thun trắng, bên ngoài khoác vest màu trà nhàn nhã. 

"Người này tên là Nhan Bích Thanh, thăng cấp cảnh giới đồng hóa thất bại, đang bị Hiệp Hội Thợ Săn truy lùng, hiện giờ đang ẩn núp ở thành phố Phù Dung Hà." 

Nhan Bích Thanh... 

Người này trước đó Ôn Văn từng thấy qua trong tài liệu của Hiệp Hội Thợ Săn, cũng biết hắn đã tới thành phố Phù Dung Hà, nhưng tên này làm sao biết được? 

Nghĩa là, có lẽ tên này có con đường bí mật trong Hiệp Hội Thợ Săn, hoặc là bản thân hắn chính là người của Hiệp Hội Thợ Săn! 

"Không phải nói tiến hành trò chơi à, cái này mà tính trò chơi gì?" Ôn Văn nhíu mày hỏi. 

"He he, trong thành phố này không có nhiều thứ làm tao hứng thú lắm, Nhan Bích Thanh chính là một món đồ chơi thú vị, đương nhiên, hắn không thú vị bằng mày." Cao Phỏng liếm môi, Ôn Văn nhìn mà cảm thấy môi mình cũng khô ran. 

"Mày thắng thì tao sẽ đưa cái ly thần kỳ này cho mày, nếu mày thua..." Cao Phỏng kéo dài giọng nói. 

"Thua thì sao?" Hiện giờ Ôn Văn đã quyết định sẽ cùng tên này chơi thứ mà hắn gọi 'trò chơi' này rồi. 

"Thua, thì tao muốn xem thứ đen tối ở sau lưng mày rốt cuộc là gì?" 

"Đen tối?" Ôn Văn nhíu mày, anh không biết sau lưng mình có thứ gì đó. 

"Đúng vậy, một thứ đen tối bị đè ép tới tận cùng, tao chỉ cần liếc mắt là nhìn thấu được phần lớn mọi người, nhưng thứ kia thì không, vì thế tao muốn xem!" 

Cao Phỏng trợn to mắt, đầy mong đợi nói, ánh mắt của hắn giống như muốn xé Ôn Văn ra vậy. 

Ôn Văn trầm giọng hỏi: "Với năng lực của mày, muốn xem thì tao cũng không cản được, vì sao lại phải chơi trò chơi này." 

"He he, trên bản chất thì mày là cùng loại người với tao, chơi game với mày sẽ thú vị lắm." 

Ôn Văn liếc mắt, khinh thường nói với Cao Phỏng: "Không phải mày ghét làm việc có tính mục đích à, sao bây giờ lại muốn xem thứ đó, lại còn đòi chơi game với tao?" 

"Đúng vậy, tao tiêu chuẩn kép vậy đấy, nhưng tao thích, mày có thể làm gì tao?" Cao Phỏng cười như điên, Ôn Văn thật sự không biết có chỗ nào buồn cười.

"Để đảm bảo tính công bằng của trò chơi, trong vòng năm ngày tao sẽ không chủ động tiếp xúc Nhan Bích Thanh, cũng không đuổi hắn ra khỏi thành phố Phù Dung Hà, nếu trong vòng năm ngày mà mày vẫn chưa thành công thì mày phải cẩn thận đấy!" 

"Quy tắc đã nói xong, mày chuẩn bị tiến hành trò chơi chưa?" Giọng điệu của Cao Phỏng trở nên nghiêm túc. 

Ôn Văn gật đầu. 

"Như vậy bây giờ, trò chơi bắt đầu!" 

Trong tay Cao Phỏng xuất hiện một cái cân công lý tinh xảo, bàn cân lắc lư một chút rồi miễn cưỡng giữ được cân bằng, sau đó hóa thành ánh sáng rực rỡ rồi biến mất trong không khí. 

"Đây là cái gì?" 

Ôn Văn đưa tay lên, cảnh giác hỏi, trên tay anh xuất hiện một ký hiệu hình tay cầm chơi game. 

"Là chứng nhận trò chơi bắt đầu, để đảm bảo cả quá trình công bằng, khi trò chơi kết thúc, nó sẽ biến mất." 

"Chỉ cần mày tuân thủ quy tắc, thứ này sẽ không gây ra tổn hại gì cả, chỉ là trò chơi của chúng ta vốn cũng không có quy tắc gì cả." 

Cao Phỏng cười một trận khặc khặc thật quái dị, sau đó thân hình hắn biến mất trong không khí, chỉ còn lại Ôn Văn không thể làm được gì. 

Ôn Văn ngửa đầu nhìn bầu trời đêm đã bắt đầu hừng sáng, bất đắc dĩ thở dài một hơi. 

"Aiz... chẳng hiểu gì cả, xét đến cùng vẫn là vấn đề thực lực, mình không tin tên kia dám đùa giỡn ông lớn Hiệp Hội Thợ Săn." 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play