Mà nói tới thì, phân chia cấp bậc của người siêu năng và quái vật kỳ thực rất kỳ quái.
Tổng cộng có năm cấp, cấp thứ năm cứ như thần long thấy đầu không thấy đuôi, mà cấp một cấp hai thì kỳ thực không có gì khác biệt.
Phân chia như vậy thay vì nói là căn cứ vào thực lực, thì không bằng nói là người siêu năng sẽ không ngừng tiến hóa qua năm giai đoạn.
Cấp thứ năm, cấp tai ách hoặc là cảnh giới siêu thoát chính là vượt qua người siêu năng và quái vật, thậm chí siêu việt tới mức giống như thần ma trong các câu chuyện thần thoại thường nghe tới.
Cực hạn của năng lực là gì, người siêu năng không có cách nào tưởng tượng, sự tồn tại đó hoàn toàn vượt qua sự hiểu biết của nhân loại, đến nay thì vẫn chưa tận mắt nhìn thấy nhân vật đạt tới cấp bậc đó mà vẫn còn sống.
Mà cấp một cấp hai thì chỉ là người siêu năng có năng lực hợp cách mà thôi, rất nhiều người thậm chí còn không hiểu được mình có thực lực gì.
Mà trong hai cấp bậc này, nếu muốn phân chia rõ ràng thì có thể chia tới sáu hay mười cấp, nhưng làm vậy cũng không có ý nghĩa, bởi vì trong hai cấp bậc này, vượt cấp chém giết là chuyện rất dễ dàng.
Người siêu năng bình thường hoặc là quái vật, có biến đổi rõ ràng nhất chính là ở cấp bậc thứ ba.
Đồng hóa, hoặc là cấp tai nạn.
Ở cấp bậc này, người siêu năng có được năng lực gần như sinh vật thần thoại, có chênh lệch rất lớn với nhân loại bình thường.
Song song đó, người siêu năng ở cấp bậc này cũng có chênh lệch lớn.
Người yếu thì cỡ như con rết khổng lồ bị Lâm Triết Viễn giết chết trước đó, lớp vỏ cứng rắn tới mức có thể chống đỡ được súng đạn và thậm chí là lựu đạn, thân thể cao lớn có thể đè bẹp một chiếc xe con.
Kẻ mạnh có thể bay lên trời chui xuống đất, phất tay phá bỏ một tòa nhà, chỉ dựa vào sức mạnh của mình đã có thể gây ra tai họa cho tự nhiên.
Thánh Tinh Thiên Sứ của Cố Phán Hề nằm ở giữa cấp hai và cấp ba, căn bản không thể coi là kẻ mạnh.
Bởi vì có chênh lệch sức mạnh rất lớn nên trong cảnh giới đồng hóa mới được phân chia rõ ràng, chỉ là hiện giờ Ôn Văn vẫn chưa thể chạm tới cấp bậc đó.
Về phần cảnh giới thứ tư, cấp tai biến, nó tương đương với thần ma trong truyện thần thoại, chỉ cần tồn tại thì sẽ tạo thành ảnh hưởng rất lớn đối với xung quanh, ví dụ như sự kiện ở khu vui chơi, thiệt hại còn nhiều hơn những cái mà mắt thường nhìn thấy.
Vì thế, Ôn Văn có được thực lực này thật sự nằm ngoài dự đoán của Cung Bảo Đinh.
Thái độ của anh trở nên thực cung kính, bởi vì anh hiểu rõ thực lực lực của người này giống như cách biệt một con hào, không có cách nào vượt qua.
Ôn Văn rất hài lòng với thái độ của Cung Bảo Đinh hiện giờ, chí ít thì lớp áo may ô mày cũng có quyền uy tuyệt đối trong trạm thu nhận.
Suy nghĩ một chút, Ôn Văn nói với Cung Bảo Đinh: "Anh vừa mới trở thành nhân viên thu nhận, tôi sẽ cho anh một nhiệm vụ đi."
"Nhiệm vụ gì? Tôi sẽ cố gắng hoàn thành."
Cung Bảo Đinh lên tinh thần, anh vừa mới tới Trạm Thu Nhận Tai Ách, nhiệm vụ đầu tiên này nhất định phải biểu hiện tốt một chút.
Nếu nhiệm vụ đầu tiên làm tốt, sau này muốn phát triển trong trạm thu nhận cũng dễ hơn.
Giống như nhiều năm trước, sau khi trở thành thợ săn và nhận được nhiệm vụ đầu tiên vậy.
Có điều, mặc dù đã quyết tâm sẽ hoàn thành nhiệm vụ thật tốt nhưng Cung Bảo Đinh cũng không nói ra rõ ràng, người trung niên chính là như vậy.
"Quái vật trong trạm thu nhận cần phải cung cấp thức ăn, hiện giờ kho dự trữ không đủ, anh đi mua chút đồ đi."
Nghiêm chỉnh là nói thì trạm thu nhận cũng không có nhiệm vụ gì, anh để Cung Bảo Đinh làm chủ yếu là vì không muốn tự mình đi mua mà thôi.
Mỗi lần anh đi mua nội tạng heo thì ông chủ cứ nhìn anh là lạ...
"Cái gì cơ?" Cung Bảo Đinh khiếp sợ hỏi.
"Anh không hài lòng với nhiệm vụ này à?" Ôn Văn nhíu mày.
"Hài lòng hài lòng." Vừa mới cảm nhận sức mạnh kinh người của Ôn Văn khi này, Cung Bảo Đinh đương nhiên không dám phản bác lời Ôn Văn.
"Máu, thức ăn bình thường, phân bón, và nội tạng thối rữa, anh đi tìm về một ít đi, sau này cũng chú ý một chút, thấy trạm thu nhận không đủ thức ăn thì chuẩn bị một ít."
Cung Bảo Đinh ghi nhớ những loại thức ăn kia, trong lòng có cảm giác mất mác.
Giống như khi chơi game online, cứ tưởng nhiệm vụ chính lại là đi truyền tin...
"À đúng rồi, không cần dùng tiền túi của anh, đây là kinh phí hoạt động."
Ôn Văn ném một thỏi vàng vào tay Cung Bảo Đinh, cảm nhận được độ nặng trong tay mình, Cung Bảo Đinh có chút khiếp sợ.
Thỏi vàng này vốn chính là đồ cổ, dựa theo giá vàng bây giờ thì một gam cũng ba trăm NDT...
Mua số thức ăn kia chỉ cần tốn một chút đầu thừa đuôi thẹo của thỏi vàng này mà thôi.
"Trạm Thu Nhận Tai Ách đúng là tiền nhiều như nước..."
Cung Bảo Đinh không biết, nếu không phải Ôn Văn càn quét phòng của anh thì thỏi vàng này vốn chính là của anh rồi.
Chỉ một thỏi vàng này, Cung Bảo Đinh đã có thêm hai ấn tượng với trạm thu nhận, giàu có và cổ xưa.
...
Sau khi từ trong trạm thu nhận ra ngoài, Ôn Văn cũng không thả lỏng mà bí mật quan sát hành động của Cung Bảo Đinh ở trong trạm thu nhận.
Làm anh vui mừng là Cung Bảo Đinh ở trong trạm cũng không làm ra hành động gì bất thường.
Thật ra nhân viên thu nhận bình thường có quyền hạn rất nhỏ, cho dù Ôn Văn không quan sát thì bọn họ cũng không có cách nào thay đổi bất kỳ thứ gì trong trạm.
Nhưng Ôn Văn vẫn không an tâm, thẳng đến khi Cung Bảo Đinh rời khỏi trạm thu nhận, Ôn Văn mới tiếp tục dốc sức học triết học.
Anh nhất định phải lấy được vật thu nhận kia, bị đánh đuổi chật vật nhiều lần như vậy chính là vết nhơ lớn nhất đời này của Ôn Văn.
Nhưng Ôn Văn kỳ thực cũng không học được triết học, sau khi học một ngày trời, anh vẫn không thể nào hiểu được mấy vấn đề đó.
Dù sao thì vấn đề này cũng quá cực đoan, rất khó có đáp án chính xác.
Cuối cùng Ôn Văn quyết định lần lượt thử nghiệm, dù sao thì số lượng đề cũng chỉ có nhiêu đó, chỉ cần số lần thử đủ nhiều thì anh nhất định có thể thành công công lược được nhóm nhà triết học này.
Ôn Văn tin rằng, thứ càng khó lấy được thì giá trị nhất định sẽ càng cao.
...
Hừng đông ngày thứ ba, Ôn Văn từ chỗ nhà triết học tóc trắng đáp đúng đề thứ bảy.
Tuy Ôn Văn không biết mỗi nhà triết học có bao nhiêu đề, nhưng anh tin rằng chỉ cần tiếp tục như vậy thì nhất định có thể thành công lấy được vật kia.
Choáng đầu hoa mắt rời khỏi viện bảo tàng, chạy một đoạn đường thì đi tới một khu đèn đỏ cách viện bảo tàng khá xa, tìm được xe của mình.
Mấy đêm nay Ôn Văn đều không ở nhà nên phải tìm cớ che giấu, mà đây chính là lựa chọn tốt nhất.
Thấy Ôn Văn đi tới, nhóm gái đứng đường liền xúm tới, cả đêm nay bọn họ không đón được khách, vì thế vẫn đứng ở đây tới tận hừng đông.
Lúc này nhìn thấy Ôn Văn, đương nhiên sẽ không bỏ qua.
Ôn Văn có chút không vừa ý tựa vào cửa xe nhìn nhóm cô gái chào hàng chính mình.
Xem cảnh này cũng rất thú vị.
Trước kia Ôn Văn vẫn luôn cung kính mà lánh xa những chuyện này, mà hiện giờ anh có thể dùng một thái độ khác đối với chuyện này, đó là một loại thái độ không có cảm tình, chỉ là đang quan sát mà thôi.
Có lẽ là vì có Trạm Thu Nhận Tai Ách tồn tại làm Ôn Văn thoát ra khỏi hàng ngũ người bình thường, hình thức ngục ti tai hại lại làm anh thể nghiệm được cảm giác sức mạnh đỉnh cao, vì thế mới làm anh sinh ra loại tâm tình này.
Nhưng hành vi quan sát của Ôn Văn nhanh chóng dừng lại, sắc mặt đen như đáy nồi, ánh mắt híp lại chỉ còn một đường kẻ.
Bởi vì, anh nhìn thấy ở ngoài đầu ngõ khu đèn đỏ có một người đàn ông đang ngoắc tay với mình.
Là Cao Phỏng Ôn Văn!