Cung Bảo Đinh nhíu mày, đi tới cạnh phòng giam nhìn về phía quỷ ngôn thụ tinh, hỏi một câu tương tự, sau đó anh xác định mình không thể giao lưu với quái vật bị giam bên trong.
Nếu không thể giao lưu thì không thể xác nhận đám quái vật này có bị Ôn Văn bắt hay không.
Tình huống này đương nhiên là do Ôn Văn cố ý tạo thành, nếu để Cung Bảo Đinh tùy ý giao lưu với đám quái vật kia thì anh sẽ liên hệ Ôn Văn với nhân viên thu nhận là tất nhiên.
Không chỉ Cung Bảo Đinh không thể giao lưu với quái vật, sau này tất cả những nhân viên thu nhận khác cũng đều như thế.
Trước khi trạm thu nhận triệt để lớn mạnh, không bại lộ thân phận gia tăng nguy hiểm thì tốt hơn.
Đối với Ôn Văn có chức vụ ngục ti tai hại mà nói, anh hoàn toàn có năng lực và quyền hạn làm vậy.
Mặc dù đã chuẩn bị sẵn sáng nhưng Ôn Văn vẫn cảm thấy mình không thể giấu được Cung Bảo Đinh, dù sao thì khi trước anh đã từng điều tra về Ôn Văn.
Thứ mà Ôn Văn muốn giấu chỉ là sự đặc biệt của mình trong trạm thu nhận mà thôi.
Nhưng ngoại trừ Cung Bảo Đinh, trong khoảng thời gian ngắn Ôn Văn không muốn để người khác đoán được thân phận của mình.
Sai lầm trước đó không thể che giấu, dù sao khi đó Ôn Văn không biết mình có thể chiêu mộ nhân viên thu nhận, nhưng sau này anh sẽ đặc biệt chú ý vấn đề này.
Sau khi rời khỏi khu phòng giam, Cung Bảo Đinh tìm được khu nghĩa trang thật lớn ở bên ngoài.
Sau khi nhìn thấy những ngôi mộ ở đó, tâm tình Cung Bảo Đinh trở nên nặng trĩu.
Anh không phải Ôn Văn, anh đã tự mình trải qua tình huống chiến hữu rời đi, anh lại càng dễ bị bầu không khí này ảnh hưởng hơn.
Lúc đọc được những vết tích trên các ngôi mộ, Cung Bảo Đinh cũng có thêm một tia tán thành với Trạm Thu Nhận Tai Ách.
Cũng giống với những nhân viên thu nhận đã hi sinh, thợ săn của Hiệp Hội Thợ Săn cũng vì đối đầu với quái vật mà hi sinh, vì thế so với Ôn Văn, Cung Bảo Đinh lại càng dễ sinh ra đồng cảm với nghĩa trang này.
Cuối cùng, anh nhìn thấy một cái bia mộ mới bị xóa tên.
"Quả nhiên mình không phải người đầu tiên tới nơi này, vẫn còn người khác, rốt cuộc có phải là Ôn Văn hay không..."
Suy tư một hồi, Cung Bảo Đinh lắc đầu, nhịn không được bật cười.
"Tìm hiểu thân phận của cậu ta có ích lợi gì đâu chứ, tìm được rồi cũng không thể tố cáo với hiệp hội, bởi vì như thế là vi phạm hợp đồng, đồng thời cũng sẽ hại anh bị lộ thân phận."
"Hiện giờ mình phải cố làm quen với nơi này đã, không nên làm chuyện khác người..."
Cuối cùng, anh đi tới trước mặt người đàn ông kim loại mặc vest ở khu đầu mối, sau khi tìm hiểu tình huống cơ bản của trạm thu nhận thì từ đối phương lấy được phần đồ dùng của mình đã bị Ôn Văn lật tung một phen.
Nhìn đồng phục và xiềng xích, Cung Bảo Đinh suy nghĩ một chút rồi lấy xiềng xích quấn vào thắt lưng.
Về phần đồng phục thì anh để trong vali, anh không định mặc nó xuất hiện ở bên ngoài.
Bởi vì anh không xác định có phải chỉ có một mình mình mặc đồ này hay không.
Xiềng xích thì phải mang theo, có xiềng xích thì sau này anh chỉ cần dùng nó quấn thành một vòng tròn trên mặt đất, nắm dây chuyền nhân viên thu nhận, yên lặng đọc thần chú là có thể tiến vào trạm.
Nếu muốn bắt quái vật đưa vào trong trạm thì cũng chỉ cần thông qua xiềng xích mà thôi.
May mắn là tuy xiềng xích rất dài nhưng lại rất mảnh, đeo trên thắt lưng cũng không quá bắt mắt.
Cuối cùng, Cung Bảo Đinh cầm lấy chìa khóa, đi tới phòng của mình.
Mở cửa ra, nhìn căn phòng tràn đầy hơi thở lịch sử, Cung Bảo Đinh không khỏi cảm thán một tiếng, người từng ở nơi này có lẽ đã hóa thành tro bụi rồi.
"Trạm thu nhận này quy mô lớn như vậy, nếu có người ở đầy tất cả các phòng thì thậm chí đủ cho thợ săn một khu lớn sử dụng..."
"Hơn nữa có thể thông qua dịch chuyển không gian để tới nơi này, không có nơi nào thích hợp làm tổng bộ hơn, đáng tiếc nơi này không thuộc về Hiệp Hội Thợ Săn."
Cung Bảo Đinh vẫn không biết, hiện giờ phạm vi mà mình có thể đi lại trong Trạm Thu Nhận Tai Ách vẫn còn giới hạn, nếu như toàn bộ đều được mở ra thì không gian sẽ lớn kinh người.
Mọi thứ trong phòng đều có thể xem là đồ cổ, Cung Bảo Đinh cẩn thận thu dọn, đặt ở góc phòng.
Anh không định dùng những thứ này để kiếm lời, bởi vì bán chúng đi cũng tức là sỉ nhục chúng, là không tôn kính với người đi trước.
Cung Bảo Đinh nghĩ vậy.
Nhưng anh không biết, thật ra những món đồ có giá trị nhất ở trong phòng đều đã bị Ôn Văn mang đi, đồng thời còn chuẩn bị đổi thành tiền.
...
Trong nhà, Ôn Văn đang nghiên cứu triết học đột nhiên ngừng lại, nhắm mắt quan sát tình huống trong trạm thu nhận một chút.
Nhìn thấy Cung Bảo Đinh dạo qua hết những nơi mình có thể đi một vòng, Ôn Văn liền từ WC tiến vào trạm thu nhận.
Sau đó mặc áo choàng biến thành trạng thái ngục ti tai hại, xác nhận hình tượng thần bí mạnh mẽ của mình thì yên lặng không một tiếng động xuất hiện sau lưng Cung Bảo Đinh.
"Hiện giờ, anh đã có hiểu biết về trạm thu nhận rồi, cảm thấy thế nào?"
Cảm nhận được phía sau xuất hiện một người, Cung Bảo Đinh đột nhiên kinh hoảng, thấy là Ôn Văn đã ký hợp đồng với mình thì bình tĩnh trở lại.
"Hiện giờ cảm giác không tệ lắm, nhưng tôi muốn biết ngài muốn tôi làm gì, có phải các người có âm mưu gì hay không?"
Thực hiển nhiên, Cung Bảo Đinh không nhận ra người trước mặt là Ôn Văn.
"Tôi không muốn làm gì cả, mục đích của chúng ta là bắt được nhiều quái vật, giữ cân bằng cho hai thế giới trong và ngoài, vì thế yêu cầu của tôi dành cho anh chỉ có một, đó chính là bắt quái vật, hoặc là nhân vật nguy hiểm."
Cung Bảo Đinh nhếch môi: "Không có yêu cầu gì sao? Nếu tôi không làm gì cả thì không phải ngài đã uổng công cứu tôi rồi à?"
"Trên hợp đồng có yêu cầu, không cho phép biếng nhác tiêu cực, mà năng lực của phần hợp đồng này rất mạnh mẽ." Ôn Văn thản nhiên nói, phần hợp đồng nhân viên thu nhận mặc dù không phức tạp nhưng không có kẽ hở để chui.
Cung Bảo Đinh không nói gì, anh biết hợp đồng của người siêu năng có sự ràng buộc rất lớn, mà hợp đồng của trạm thu nhận có lẽ còn đặc biệt mạnh mẽ hơn.
"Bắt quái vật không phải không có lợi đối với anh, mỗi con quái vật mà anh bắt được sẽ làm sức mạnh của anh tăng lên một mức nhất định, vì thế anh cứ cố gắng hết sức đi."
Đúng vậy, khác với Ôn Văn, Cung Bảo Đinh bắt quái không thế có được năng lực của nó, thay vào đó là siêu năng lực của anh sẽ được nâng cao.
Đừng xem thường chút nâng cao nho nhỏ này, người siêu năng thật sự không dễ dàng gia tăng thực lực.
Hiện giờ Cung Bảo Đinh vẫn chưa biết bắt quái vật sẽ làm mình trở nên mạnh mẽ hơn, đợi đến khi nếm được vị ngon, anh sẽ tích cực lên ngay.
Ôn Văn híp mắt quan sát một hồi, quyết định lộ ra chút thực lực của mình ở trước mặt Cung Bảo Đinh, dùng nó để tạo thành quyền uy trong trạm thu nhận.
Ôn Văn vừa nghĩ một chút thì khí đen liền giống như ngọn lửa phừng lên ở quanh người, hơi thở khủng bố liền quẩn quanh người Cung Bảo Đinh.
Gương mặt Cung Bảo Đinh nháy mắt túa mồ hôi, người trước mặt anh, mạnh mẽ tới mức không có đạo lý!
Cảm giác, ở trước mặt anh chính là một cái vực sâu không đáy.
Thực lực của người này, chỉ sợ là tương đương với Người Phán Quyết!
Mà Người Phán Quyết bình thường đều là người siêu năng ở cấp bậc chân ngã, có thể đối mặt chính diện với quái vật cấp tai biến, là người siêu năng mạnh nhất liên bang!
Thợ săn ở liên bang có được danh hiệu Người Phán Quyết, tính cả hội trưởng Hiệp Hội Thợ Săn thì tổng cộng chỉ có tám vị mà thôi!
Chỉ dựa vào tám vị Người Phán Quyết này, Hiệp Hội Thợ Săn đã đủ sức uy chấn liên bang, làm tất cả tổ chức bí ẩn không dám ló đầu ra mạo hiểm!
Cung Bảo Đinh từng có may mắn gặp một vị Người Phán Quyết, cảm giác áp lực cũng giống như thế này.
Đáng tiếc Cung Bảo Đinh không biết, Ôn Văn chỉ là một cái thùng rỗng chỉ có thể ra vẻ ta đây trong trạm thu nhận mà thôi...