Ôn Văn không tin, lại một lần nữa quan sát kỹ lưỡng số đồ này, thẳng đến khi bảo tàng gần đóng cửa vẫn không tìm được manh mối. 

Có điều có lẽ sự tình vẫn còn có thể xoay chuyển, Ôn Văn tính toàn đợi đến tối sẽ tới một lần nữa, ban ngày nhiều người, có vài phương pháp mà anh không tiện sử dụng. 

Đến tối thì không cần phải cố kỵ như vậy nữa rồi. 

Ôn Văn chuẩn bị dùng găng tay Tai Ách lần lượt chạm vào những món đồ này. 

Lúc rời đi, Ôn Văn dùng ánh mắt lưu luyến không rời nhìn những món đồ kia, không tìm được mục tiêu, anh thực không cam lòng. 

Một màn này rơi vào mắt Liêu Gia Hân, làm cô có chút đổi mới ấn tượng với Ôn Văn. 

"Có lẽ, hắn cũng không phải người bất lịch sự, chỉ là quá si mê những vật trưng bày đó mà thôi, anh ta nói mình là đại văn hào, nhà văn có chút dở hơi cũng bình thường..." 

Nếu gặp thêm vài lần, có lẽ Liêu Gia Hân sẽ thành công công lược Ôn Văn. 

Sau khi rời khỏi viện bảo tàng, Liêu Gia Hân vẫn thầm phân tích ưu điểm và khuyết điểm của Ôn Văn, còn định sau khi về nhà sẽ điều tra một chút về tình huống của Ôn Văn. 

Liêu Gia Hân thật sự muốn gả mình ra ngoài rồi, năm nay cô đã ba mươi lăm tuổi, mỗi ngày mẹ đều lải nhải bảo cô phải mau mau tranh thủ thời gian mà lập gia đình đi, ánh mắt của người xung quanh ngày càng làm cô chịu không nổi. 

Không phải đói bụng ăn quàng, mà là đối tượng để Liêu Gia Hân lựa chọn thật sự không nhiều. 

"Đó là người à?" 

Liêu Gia Hân dừng xe lại nhìn ven đường, một người đàn ông trùm vải đen đang co rúc ở đó, thoạt nhìn có chút đáng thương. 

Đoạn đường này thường có những người ăn xin giống như vậy, bình thường cô sẽ không quan tâm. 

Không nói tới chuyện đồng tình này nọ, chỉ nói bản thân Liêu Gia Hân chỉ là một người phụ nữ đơn độc, cần phải chú ý tới an toàn của mình. 

Nhưng lần này, nhìn bóng dáng kia ngã xuống đất mà trái tim Liêu Gia Hân giống như bị chạm tới, ánh mắt mê ly. 

Giống như người nằm dưới đất là người rất quan trọng trong sinh mệnh của cô vậy. 

Liêu Gia Hân mờ mịt bước xuống xe, đi tới bên cạnh người nọ, đưa tay muốn đỡ đối phương đứng dậy. 

Lúc sắp chạm vào người người này, Liêu Gia Hân tự nhéo tay mình một cái, sau đó vẻ mặt tỉnh táo lại, ánh mắt đầy kinh hoảng. 

"Anh... anh là cái gì vậy?" 

Người đàn ông đưa tay chống đất ngồi dậy, trên bàn đây đầy ắp đường vân màu xanh thẫm, dưới da mơ hồ có thứ gì đó đang ngọ nguậy. 

Sau đó Liêu Gia Hân thấy rõ gương mặt của người đàn ông này, trên mặt thoa đầy thuốc màu màu trắng, những vệt màu này tựa hồ đã bị thấm nước nên lộ ra một mảng da lớn. 

Từ phần bị lộ ra thì có thể nhìn thấy đây là một người đàn ông rất thanh tú. 

"Là cái gì... tôi cũng không biết, tôi cũng không biết mình rốt cuộc bị làm sao vậy." 

Người đàn ông giãy giụa đứng lên, lảo đảo đi tới một góc hẻo lánh. 

Liêu Gia Hân vốn rất hoảng sợ nhưng ánh mắt đột nhiên trở nên mông lung, cô tiến tới trước kéo tay người đàn ông này về xe mình. 

"Anh như vậy là không được, sẽ xảy ra chuyện mất, trước tiên cứ tới nhà tôi ở một đoạn thời gian đi..." 

Lời vừa nói ra khỏi miệng, Liêu Gia Hân liền bụm miệng mình, nháy mắt vừa nãy cô lại mất khống chế. 

Đây rốt cuộc là sao? 

"Tôi khuyên cô cách xa tôi một chút, bằng không sẽ xảy ra chuyện gì, tôi cũng không rõ." 

Người đàn ông này chính là tên hề ma thuật Grandi đã thoát được trước đó, nếu là trước kia, một người phụ nữ là nhân loại bình thường như Liêu Gia Hân nếu dám chạm vào hắn, có lẽ hắn sẽ hành hạ cô tới chết. 

Nhưng giờ đây Grandi sớm đã không còn tâm tư như vậy, thậm chí hắn còn khuyên Liêu Gia Hân rời xa mình. 

Từ khoảnh khắc rời khỏi cống thoát nước, Grandi bắt đầu trở nên khang khác. 

Ban đầu trên thân thể chỉ có vài đường vân màu xanh lá, căn bản không hề ảnh hưởng tới hắn, hắn vẫn có thể giao dịch với vampire Galil, để Galil đi giết Ôn Văn. 

Nhưng sau đó, cho dù hắn dốc toàn lực điều khiển siêu năng lực đối kháng với những đường vân xanh biếc kia thì cũng không chống đỡ nổi, vì thế mới rơi vào thảm trạng lê lết đầu đường như thế này. 

Hắn hiểu rõ một khi mình không thể chống chọi được nữa thì sẽ nhanh chóng biến thành một thứ khác, đó không phải thăng lên cảnh giới đồng hóa thất bại mà sinh ra biến đổi. 

Mà là một sinh vật mạnh mẽ nào đó đang tiến hành cải tạo hắn, một khi cải tạo hoàn thành, hắn sẽ trở thành một con rối mặc cho người ta điều khiển, không còn ý chí của riêng mình nữa. 

Hắn biết sinh vật mạnh mẽ kia là gì. 

Mẹ vĩ đại! 

Lúc ban đầu cơ thể mẹ tang thất Godo đã gọi sự tồn tại đó như vậy. Godo muốn Grandi trở thành người nhà của vị đó, vốn Grandi cho rằng mình đã thành công trốn thoát, nhưng hiện giờ xem ra kỳ thực là không thoát được. 

"Nhưng mà... anh!" Không biết vì sao, Liêu Gia Hân vẫn muốn giúp đỡ Grandi. 

"Đừng có nhưng nhị gì cả, ngu xuẩn, cô căn bản không biết mình đang đối mặt với cái gì đâu!" Grandi quát lớn. 

Grandi hiểu rõ, nếu còn tiếp tục chống cự thì hắn nhất định sẽ chết, nhưng đối với hắn thì chết chính là giải thoát. 

Nhưng bây giờ thứ ở trong cơ thể Grandi lại đang dụ dỗ người phụ nữ này, để cô ta giúp đỡ mình. 

Một khi bị cô ta chăm sóc, tình huống của Grandi sẽ biến đổi bất ngờ, đến khi đó bản thân Grandi cũng không thể tự khống chế. 

Nhưng tình huống hiện tại là vì muốn chống lại những lằn vân xanh lá trong cơ thể mà ngay cả sức mạnh để phản kháng người phụ nữ này, Grandi cũng không có! 

Có Grandi nhắc nhở, Liêu Gia Hân cũng ý thức được sự việc không đúng lắm, cô buông tay Grandi vội vàng rời đi. 

Nhưng ngay lúc này, Grandi lại ngã xuống đất, hắn cư nhiên đã hôn mê rồi! 

Mà những lằn vân xanh lá ở bên ngoài cơ thể hắn lóe lên ánh sáng quỷ dị, chút cảnh giác vừa lóe lên của Liêu Gia Hân nháy mắt biến mất, bắt đầu tràn đầy thương tiếc Grandi. 

Lằn vân xanh không muốn Grandi chết, vì thế Grandi không thể chết! 

Thẳng tới khi, Grandi hoàn thành được sứ mệnh của mình. 

... 

Đêm đó, mây đen che khuất vầng trăng, gió lạnh càng quét. 

Một người mặc áo khoác dài màu đen, trên người tỏa ra khí đen như ngọn lửa thiêu đốt đứng bên ngoài viện bảo tàng, dừng chân lại quan sát. 

Người này chính là Ôn Văn, lần trộm đồ này, anh muốn dùng dáng vẻ này để loại bỏ hiềm nghi cho mình. 

Lúc rời đi, Ôn Văn sẽ lưu lại hơi thở ở một nơi có quái vật, như vậy chỉ cần Ôn Văn không tự tìm đường chết mà khai ra thì sẽ không ai nghĩ tới là do anh làm. 

Ôn Văn không định mặc áo choàng ngục ti trong những trường hợp công khai, anh sẽ dùng hình thái này làm lớp áo may ô khi làm chuyện xấu. 

Có chuyện không thể để người ta biết thì cứ dùng thân phận này mà làm. 

Trước tiên anh đảo quanh bên ngoài viện bảo tàng một vòng, sau đó đứng trên đỉnh đèn đường, nhìn bảo tàng trầm tư. 

Cả viện bảo tàng này cư nhiên chỉ có một nhân viên an ninh, mà người nhân viên này đang ngồi trong phòng bảo vệ mà ngủ gà ngủ gật, thậm chí còn không chịu đi vào trong bảo tàng tuần tra. 

"Hừm... có chút không đúng, bảo tàng này có giá trị lớn như vậy mà chỉ có một nhân viên an ninh trông coi thôi sao?" 

Nếu người này làm tốt nhiệm vụ thì còn có thể miễn cưỡng giải thích, nhưng chỉ ngồi trong phòng bảo vệ thì chuyện này khẳng định có điều kỳ hoặc. 

Ban ngày Ôn Văn đã tự mình tới khảo sát một phen, trong viện bảo tàng cũng không có biện pháp an ninh công nghệ cao, so với các bảo tàng khác thì không đảm bảo bằng. 

"Trước tiên cứ vào xem tình huống thế nào, không ổn thì lập tức rút lui."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play