Mặc dù là công ty chế tạo thân phận giả nhưng nếu công ty này có thể tồn tại trong hoàn cảnh như thế thì chắc chắn có cách sinh tồn của mình.
Khách hàng bọn họ phục vụ thường là quan chức có nguy hiểm tới tính mạng, cảnh sát có nhiệm vụ phải nằm vùng, cũng có một số thám tử tư, hoặc là minh tinh muốn mai danh ẩn tích.
Công ty từ chối phục vụ người bình thường, người có nghề nghiệp đặc biệt và người có lịch sử đen tối.
Mà thám tử như Ôn Văn cũng cần phải hành nghề vài năm, hơn nữa còn phải có danh tiếng tốt mới được công ty này phục vụ.
Hơn nữa SCP cũng rất phối hợp với công việc của liên bang, một khi liên bang có nhu cầu, các bộ phận an ninh có cấp bậc nhất định và các tổ chức đặc biệt có thể truy cập thông tin cụ thể của khách hàng.
Vì thế, thân phận mà công ty này tạo ra cũng chỉ giấu người những tổ chức bình thường và người dân bình thường của liên bang mà thôi.
Muốn dựa vào thân phận giả này để gây chuyện thì chắc chắn sẽ chết rất khó coi.
Lúc Ôn Văn tiến vào thì có một vị thám tử tiền bối cho rằng năng lực của công ty này rất lớn mạnh nên đã dùng thân phận giả vơ vét tài sản của một ông lớn hàng top của liên bang, sau đó... người này đã bốc hơi khỏi thế gian.
Vì thế Ôn Văn hiểu rất rõ, thân phận của công ty này có thể sử dụng, nhưng đừng thái quá.
Xét tới nghiệp vụ làm thân phận giả của toàn liên bang này, tất cả đều bị công ty này lũng đoạn, hơn nữa chỉ có thân phận giả của SCP mới có tác dụng nhất định thì Ôn Văn cũng không cần tìm tới công ty này.
Ôn Văn không có ý định dùng thân phận này để trộm đồ, anh muốn dùng nó để tiến vào bảo tàng, xác định xem thứ đó là gì.
Đợi vài tiếng, Ôn Văn lấy được thứ mình muốn trong một tiệm photocopy của công ty SCP.
Thân phận giả này của Ôn Văn là một tác giả tiểu thuyết trinh thám có chút danh tiếng, thích tự xưng là đại văn hào.
Lên mạng thậm chí có thể tìm ra tin tức về người này, kỳ thực những tin tức kia đều là ngụy tạo, thời gian dài sẽ không gạt được người, nhưng ứng phó vài ngày thì không thành vấn đề.
Tiếp đó, Ôn Văn xe nhẹ đường quen mua mấy chòm râu mép để ngụy trang đơn giản, hóa trang cũng là một trong những kỹ thuật mà thám tử cần phải biết.
Thông qua gương quan sát một phen, Ôn Văn nhíu mày, thực không hài lòng.
Vốn anh muốn hóa trang mình thành một ông chú trung niên đặc biệt có khí chất, nhưng sao bây giờ nhìn có chút giống chó Bull Terrier thế nhỉ?
Dù sao thì ánh mắt anh cũng có hơi nhỏ một chút...
Tiếp đó, Ôn Văn rửa mặt, một lần nữa hóa trang, hì hục hơn hai tiếng đồng hồ mới miễn cưỡng gật đầu.
"Ừm, như vầy mới là mình."
Xuất hiện ở trước gương là một người trung niên đặc biệt có phong độ người trí thức, còn có vài phần đẹp trai.
Dù sao thì Ôn Văn ngoại trừ cặp mắt hơi nhỏ thì những ngũ quan khác trên mặt vẫn có thể tính là suất sắc.
Mặc vào mộ vest vừa người, đôi kính gọng vàng, thuê một chiếc xe tốt, Ôn Văn liền đi tới bảo tàng.
Đi tới cửa, Ôn Văn bị một nhân viên an ninh cản lại, muốn kiểm tra thân phận của Ôn Văn.
Bảo tàng này mỗi tuần chỉ mở cửa một ngày, chỉ cho phép người có thân phận nhất định tiến vào, hôm nay chính là ngày mở cửa.
"Tiên sinh, ngài có thiệp mời không?"
"Không có, nhưng tôi nghe nói bảo tàng có rất nhiều đồ quý giá, vừa vặn tôi tới nơi này dạo chơi nên không muốn bỏ qua cơ hội này."
Ôn Văn dùng âm thanh mê người nói, là giọng của một tài tử trung niên khá nổi tiếng, tựa hồ có từ tính làm nhân viên an ninh kia say mê.
Nhân viên an ninh cẩn thận nhìn cách ăn mặc của Ôn Văn, sau đó đặt chứng minh thân phận của Ôn Văn lên một chiếc máy nhỏ, xác nhận không có vấn đề thì cho Ôn Văn đi vào trong.
Nơi này dù sao cũng chỉ là bảo tàng nhỏ, kiểm tra cũng không quá nghiêm ngặt.
Trong viện bảo tàng có không ít người đang tham quan, bọn họ dạo quanh viện bảo tàng không lớn, thỉnh thoảng trò chuyện vài câu với người bên cạnh.
Trong số này có người đã từng tới rất nhiều lần, nơi này không phải bảo tàng lớn, kỳ thực không cần phải tới nhiều lần như vậy.
Nhiều người tới nơi này chủ yếu là vì muốn lấy lòng Trương Khả Vi, coi như đây là cầu nối xã giao mà thôi.
Vì thế Ôn Văn chăm chú quan sát đồ triển lảm có vẻ khá đặc biệt.
Tuy anh bày ra dáng vẻ của người có ăn có học, nhưng khí chất thì... ừm, mọi người cũng biết rồi đó.
Thẳng thắn mà nói thì anh có thể lăn lộn tới giờ mà chưa bại lộ, phần lớn công lao chính là năng lực của quỷ ngôn thụ tinh.
Năng lực đó làm Ôn Văn có thể dễ dàng làm người bình thường tin tưởng mình.
"Tạm thời mình sẽ không măm me tới nhánh cây của nó nữa, tên này thỉnh thoảng cũng có được chút tác dụng."
Vật sưu tầm có thể xuất hiện trong viện bảo tàng này, tùy tiện lấy ra một món cũng có giá trị làm người ta phải sợ hãi, nhưng những thứ này để Ôn Văn xem thì chẳng khác nào trâu gặm mẫu đơn, không nhìn ra được chút nào hay ho.
"Tiên sinh trông khá lạ mặt, xin hỏi anh là..." Một người phụ nữ trung niên đeo dây chuyền ngọc trai dáng vẻ yểu điệu đi tới bên cạnh Ôn Văn, nhẹ giọng hỏi.
"Đại văn hào." Ôn Văn nhìn chằm chằm một cái bô mà một vị triết học gia từng dùng qua, đầu cũng không thèm ngẩng lên.
"Tôi là Liêu Gia Hân, không biết tác phẩm của anh là gì, xin hỏi có hứng thú..."
Ôn Văn ngẩng đầu, dùng ánh mắt khinh thường và ghét bỏ nhìn người phụ nữ, trầm giọng nói: "Mọi thứ ở nơi này đều là bảo bối hiếm thấy, xin đừng nói tới chuyện khác."
"Nhưng anh đang nhìn một cái bô..." Liêu Gia Hân yếu ớt nói, đột nhiên có cảm giác là mình đã làm sai.
"Haiz, người vô tri, cô biết cái bô này đã bầu bạn bậc thầy này trải qua bao nhiêu năm tháng không, cô có biết câu chuyện ẩn sau cái bô này không?"
Ôn Văn thực chính nghĩa nói, sau đó bày ra dáng vẻ cao cao tại thượng nhìn sang cái ống nhổ mà vị triết học gia này từng dùng.
Liêu Gia Hân đứng ngây người tại chỗ, bị xả một tràng như vậy, cô lại càng cảm thấy tội lỗi hơn.
Sau đó cô lập tức phản ứng kịp, có chút bó tay nhìn Ôn Văn, người đàn ông này không phải bị bệnh thần kinh chứ?
Liêu Gia Hân có thể coi là một nữ đại gia độc thân lớn tuổi, sở dĩ mỗi tuần đều tới nơi này, mục đích là muốn tìm một người bầu bạn lý tưởng.
Với tư cách là chủ tịch của một công ty trà lớn, tuy đã qua trung niên nhưng phong thái không giảm, là máy bay lí tưởng của rất nhiều chàng tiểu bạch kiểm, cho dù phải thừa nhận mình là cục bùi nhùi bám váy đàn bà cũng không từ chối.
Nhưng yêu cầu của Liêu Gia Hân rất cao, cảm thấy chi có nhân vật tinh anh mới đủ xứng đôi với mình, vì thế mới độc thân tới tận bây giờ.
Trước đó nhìn thấy Ôn Văn, cảm thấy thích hợp nên muốn làm quen một phen, nào ngờ vừa mới mở miệng đã bị trách móc một phen như vậy...
...
"Trương tiên sinh có vẻ rất thích triết học."
Ôn Văn không để ý tới Liêu Gia Hân, chỉ đặt hết tâm trí vào những món đồ trưng bày.
Trong số vật phẩm này, phần lớn đều có liên quan với triết học, sách triết học, pho tượng của nhà triết học, bút mà nhà triết học từng dùng, bản nháp này nọ.
Nếu bỏ đi những món đồ lẻ tẻ khác thì nơi này thậm chí có thể xưng là viện bảo tàng triết học.
Có điều Ôn Văn đã xem hết tất cả một lần nhưng không tìm được manh mối của vật thu nhận.
Trong viện bảo tàng này quả thực có hơi thở siêu năng, hơn nữa còn là rất nhiều, không ít món đồ bị lây nhiễm.
Nhưng hơi thở này không giống mùi của đồ trưng bày, mà là tiếp xúc một khoảng thời gian dài với vật thu nhận nên bị lây nhiễm.
Hiện giờ Ôn Văn chỉ có thể xác nhận là trong viện bảo tàng này quả thật có vật thu nhận tồn tại, những thứ khác thì không thể xác nhận.
"Có chút khó làm đây..."