Trước tiên Ôn Văn chuyển về thể chất quỷ hồn, đặt năng lực thôi miên của quỷ hút máu vào nhẫn, chờ mười phút, đảm bảo mình có thể thay đổi trạng thái chiến đấu bất kỳ lúc nào.
Sau đó anh bay tới phòng bảo vệ, tiến hành thôi miên nhân viên an ninh, để hắn ta cho dù nghe thấy âm thanh cũng sẽ không rời khỏi phòng này.
Cuối cùng, Ôn Văn thoải mái xuyên tường tiến vào trong viện bảo tàng, không gặp bất kỳ biện pháp an ninh nào, lỏng lẻo đến mức khác thường.
Với nhiều năng lực mà anh có, lẻn vào nơi này dễ dàng cũng thực bình thường, nhưng trong lòng anh vẫn có chút bất an.
Anh để găng tay Tai Ách xuất hiện, sau đó dựa vào ký ức ban ngày, bắt đầu kiểm tra những món đồ bị nhiễm hơi thở siêu năng.
Một, hai, ba, liên tiếp kiểm tra mười mấy món, nhưng tất cả đều không có sinh ra phản ứng với găng tay Tai Ách...
"Không phải chứ..."
Lông mày Ôn Văn nhíu chặt, sau đó dần dần giãn ra, biểu tình trên mặt cũng không quá bình thường.
"Cứ dứt khoát mang hết đồ trong bảo tàng về vậy, mang về rồi sàng lọc lại, cùng lắm tìm ra nó rồi thì mang số đồ kia trở lại!"
Ôn Văn cũng không nói chơi, anh thật sự muốn làm như vậy.
Có chiếc vali đen kia, muốn mang hết đồ đạc trong bảo tàng này đi không phải chuyện khó đối với Ôn Văn.
Nghĩ liền làm, Ôn Văn liền quay trở vào Trạm Thu Nhận Tai Ách một chuyến, lấy vali đen ra rồi lôi một cái búa tạ ra.
Anh quay tròn búa tạ, đang chuẩn bị đập xuống thì sau lưng truyền tới một âm thanh nho nhã.
"Cậu đang làm gì vậy?"
Ôn Văn quay đầu lại, chỉ thấy sau lưng mình không biết từ khi nào đã xuất hiện một người.
Người này đeo mắt kính, mặc vest thắt nơ, trên mép để bộ ria gợi cảm, tuy râu tóc bạc phơ nhưng gương mặt đặc biệt đẹp trai, lúc này người này đang tò mò nhìn Ôn Văn.
"Ể, tôi muốn đục một cái tủ âm tường, một búa tám mươi..." Làm chuyện xấu bị phát hiện, Ôn Văn có chút xấu hổ nói.
Người nọ ôn hòa lắc đầu, ý bảo Ôn Văn không cần phải lo lắng, dáng vẻ ấy làm Ôn Văn sửng sốt.
"Gặp quỷ rồi, mình cư nhiên lại cảm thấy một tên đàn ông gợi cảm!"
Lắc lắc đầu, Ôn Văn cảnh giác nhìn người đàn ông này, có thể đột nhiên xuất hiện ở sau lưng anh, tuyệt đối không thể khinh thường.
Đột nhiên, Ôn Văn trợn to mắt, người đàn ông này anh đã từng thấy qua vào ban ngày, chính là bức tranh treo trên tường viện bảo tàng!
Ông ta là nhà triết học trong bức tranh!
Cương thi sống lại? Trường sinh bất tử? Siêu năng lực tạo ra ảo ảnh? Ảo giác? Người biến hình?"
Trong đầu Ôn Văn xuất hiện vô số khả năng, nhưng không có cách nào xác nhận rốt cuộc là cái nào.
"À đúng rồi, cậu có thích triết học không?" Nhà triết học râu bạc đột nhiên hỏi.
Ôn Văn sửng sốt, không biết nên trả lời thế nào, chẳng lẽ là thử nghiệm để nhận được món đồ kia?
Anh suy tư một giây rồi thử nói: "Tôi thích?"
Ánh mắt nhà triết học râu bạc sáng ngời, dùng giọng điệu như hoa sen nở rộ nói: "Vậy tôi hỏi cậu một vấn đề, một kẻ điên cột năm người vô tội vào đường ray xe điện sẽ chạy qua, năm người này sẽ chết."
"Cậu có thể kích hoạt cần gạt để chuyển đoàn tàu sang một hướng khác, nhưng trên đường ray đó cũng có một người bị trói, cậu có gạt cần hay không?"
"Đây là vấn đề quỷ quái gì vậy chứ, đề thi vong mạng à?"
Ôn Văn đen mặt, lại suy tư hai giây rồi quyết định: "Tôi chọn bỏ đi, để người khác lựa chọn, tôi sẽ không chọn."
"Trả lời sai rồi!"
Nhà triết học râu trắng cởi bỏ áo vest, trên người chỉ còn lại chiếc áo ba lỗ màu trắng, bắp thịt rắn chắc cuồn cuộn làm chiếc áo ba lỗ căng cứng.
Sau đó không biết từ đâu lôi ra một cây chùy!
"....hình tượng thay đổi hơi nhanh thì phải!"
"Ya! Triết học trừng trị!"
Nhà triết học vung chùy thét lớn.
Ôn Văn lùi ra sau, cây chùi xẹt sát qua chóp mũi của anh, mang theo một tia máu.
Con ngươi vàng ươm hơi nheo lại, nhà triết học này cư nhiên có thể tổn thương quỷ hồn!
Cả người Ôn Văn bay lên, anh dựa vào tốc độ của mình chiến đấu với nhà triết học một hồi, sau đó vội vàng thối lui.
Tố chất thân thể của người này này có lẽ đạt tới cực hạn của con người, là loại có thể dùng tay không mà tháo gỡ cửa xe, nhưng so với trạng thái vampire của Ôn Văn thì căn bản không đáng giá nói tới.
Nhưng công kích của hắn lại có chút đặc biệt làm Ôn Văn cảm thấy không đúng.
Hơn nữa nhà triết học râu bạc này không hề biết mệt, đánh nhau lại yên lặng không một tiếng động, không hề phá hư bất kỳ vật kiến trúc nào.
Ôn Văn vừa định chuyển về hình thái vampire để giải quyết người này, nhưng đột nhiên lại ngừng lại, híp mắt.
"Trước tiên không vội giải quyết, xem tình huống cái đã..."
Sau đó, thân thể Ôn Văn trở nên mở tịt, trực tiếp chui xuống đất, một lát sau thì xuất hiện ở ngoài cửa viện bảo tàng, quan sát nhà triết học này.
Sau khi Ôn Văn rời đi tầm mười phút, bóng dáng nhà triết học cuồng bạo cũng bắt đầu tan ra như bọt biển rồi biến mất trong không khí.
"Quả nhiên là vậy, nếu mình giải quyết ông ta thì chưa chắc có thể tìm được món đồ kia, nếu không cẩn thận phá hủy thứ gì đó trong khi chiếu đấu, để bị chú ý rồi thì sau này chưa chắc có cơ hội nữa..."
"Thứ kia nhất định là ở nơi này, kiểm tra lại toàn bộ quá trình một lần nữa, nói không chừng có thể tìm ra manh mối."
Ôn Văn đi tới ao nước trước viện bảo tàng, lấy một chút nước rồi mang theo nó tiến vào viện bảo táng, lợi dụng năng lực của thủy quỷ, để nước bốc hơi thành hơi sương, lơ lửng bên cạnh mình.
Có năng lực khống chế nước của thủy quỷ, Ôn Văn tự nhiên cũng có thể cảm nhận được hơi nước, chỉ cần làn sương này có biến hóa, Ôn Văn sẽ cảm nhận được.
Phương thức này không thể áp dụng vào phạm vi quá lớn, nhưng chỉ dùng để tra xét xung quanh thì rất ổn, lần trước nhà triết học râu bạc đã xuất hiện ở bên cạnh Ôn Văn.
Một lát sau, hơi nước sẽ chuyển động, Ôn Văn liền hiểu rõ, quay người lại.
"Hơi nước mát mẻ, tôi giống như tìm được cảm giác của biển rộng."
Một ông chú trung niên mặc áo ngủ màu xanh da trời xuất hiện ở sau lưng Ôn Văn, khí chất nho nhã thưởng thức làn sương, không hề táo bạo giống như vị trước đó.
Không ngoài dự đoán, Ôn Văn cũng từng thấy qua người này trong tranh của viện bảo tàng.
"Ông thích biển thì tôi có thể dẫn ông tới biển chơi..." Ôn Văn cắt lời nhà triết học văn nghệ đang cố ngửi hơi sương.
"Cậu thích triết học không?" Nhà triết học văn nghệ mỉm cười hỏi.
"Thích?" Ôn Văn không xác định trả lời.
"Vậy xin hỏi, một con thuyền bị hỏng, bởi vì hỏng hóc nên cần phải thay đổi linh kiện, sau khi đổi hết toàn bộ linh kiện một phen thì nó còn tính là con thuyền đó nữa không?" Nhà triết học văn nghệ hưng phấn hỏi.
"Ể, tính đi... hay là không tính?"
Không biết vì sao, lúc trả lời Ôn Văn có chút sợ sệt, giống như lúc còn nhỏ phải đối mặt với giáo viên vậy.
"Trả lời sai rồi, tiếp nhận phán quyết triết học đi!"
Nhà triết học văn nghệ cởi bỏ chiếc áo choàng trên người, bên trong là bộ áo liền quần bó sát cơ thể màu xanh nhạt, bên dưới lớp áo rõ ràng chính là cơ thể cường tráng tương tự nhà triết học râu bạc trước đó.
Sau đó người này nhảy dựng lên hai ba mét, tay không đập về phía Ôn Văn, nhìn động tác thì có lẽ muốn đập nát sọ Ôn Văn.
"Aiz...."
Ôn Văn thở dài một tiếng, vừa né tránh công kích vừa than thở.
"Mấy người trở nên nóng nảy thì tôi cũng hiểu được, nhưng đâu có thể vi phạm sự thực khách quan như vậy chứ, nhà triết học nào có cơ thể lực lưỡng như mấy người..."