Chu Kỳ Bái ôm con búp bê hình người kia đi tới căn phòng bênh cạnh, đóng cửa lại.
Ôn Văn đeo tai nghe, lấy ra một quyển tiểu thuyết trinh thám huyền huyễn tên là Cánh Đồng Xanh, chậm rãi thưởng thức.
Anh thích loại tiểu thuyết này, mặc dù đối với một thám tử chuyên nghiệp mà nói, nội dung trong truyện có nhiều điểm rất vô lý nhưng Ôn Văn có thể từ đó học được rất nhiều chiêu trò chợt cợt nhả.
Sau khi có được chiếc vali đen này, Ôn Văn có thể tùy thân mang theo rất nhiều truyện sách.
Mỗi lần kết thúc giao dịch, Ôn Văn phải chờ Chu Kỳ Bái một khoảng thời gian ngắn, thời gian này phụ thuộc vào trạng thái sinh lý của Chu Kỳ Bái, đó tựa hồ đã trở thành lệ cũ.
Ước chừng khoảng một tiếng, Chu Kỳ Bái mặt đỏ lừ từ phòng bên cạnh đi tới, ngồi đối diện Ôn Văn.
"Bây giờ nói chuyện tin tức, đảm bảo tin này tuyệt đối tương xứng với đồ mà cậu cho tôi, Trương Khả Vi, cậu biết người này không?"
Ôn Văn nhướng mày nói: "Tổng giám đốc công ty Coway?"
"Không sai, hắn đã về hưu rất nhiều năm rồi, bây giờ đang dưỡng lão ở thành phố Phù Dung Hà, tự mình xây dựng một bảo tàng tư nhân, bên trong cất giữ những món đồ mà hắn đã sưu tầm cả đời này.
"Trong bảo tàng đó có một vật thần bí rất mạnh mẽ, cũng chính là vật thu nhận mà đám thợ săn bọn cậu hay nói ấy."
"Vật thu nhận bị người bình thường cất giấu?" Ôn Văn có chút khó tin hỏi.
Chu Kỳ Bái bổ sung: "Thứ đó rất bí mật, ngay cả tôi cũng chỉ xác nhận vị trí của nó thôi chứ không biết là thứ gì."
Biểu tình của Ôn Văn lại càng hoài nghi hơn, anh cảm thấy tên đầu heo này muốn bán được giá hơn nên mới thổi phồng như thế.
"Ông không xác định được nó là thứ gì, làm sao ông biết thứ đó mạnh mẽ chứ?"
Biểu tình Chu Kỳ Bái có chút không đúng lắm, sau đó hàm hồ nói với Ôn Văn: "Chờ cậu tận mắt nhìn thấy, cậu sẽ hiểu vì sao tôi nói là thứ đó rất mạnh."
Ôn Văn giống như lọt vào sương mù, cảm giác có chút không hiểu, im lặng một hồi thì xuất hiện một ý nghĩ.
"Ông nói không rõ, căn bản không giá trị bằng con búp bê mà tôi làm cho ông, ông biết để làm được nó tôi đã tốn bao nhiêu không hả, để bồi thường, ông phải trả lời vài vấn đề của tui."
Chu Kỳ Bái chột dạ nên lập tức đáp ứng, hắn không biết chi phí nguyên liệu làm con búp bê kia kỳ thực chỉ là hai con lợn mẹ mà thôi.
"Người siêu năng, vật thu nhận và vũ khí siêu năng ở trong thế giới của bọn ông được phân chia thế nào."
Vốn Ôn Văn cho rằng mình hiểu rất rõ những thứ này, nhưng khi vật thu nhận như con chó đầu người xuất hiện thì anh đã bắt đầu cảm thấy mơ hồ.
Chu Kỳ Bái kinh ngạc liếc nhìn Ôn Văn nói: "Chậc, cậu đã có thực lực như thế này rồi mà vẫn chưa hiểu cái này sao?"
Ôn Văn sờ sờ mũi, có thể xem là một người siêu năng độc lập không có tổ chức, anh thật sự không hiểu được những chuyện này.
"Nói đơn giản một chút đi, không quản là người hay là thú, chỉ cần sở hữu siêu năng lực thì chính là người siêu năng, chuyện này trong giới chúng tôi cũng giống như con người bọn cậu."
"Mà một thứ ẩn chứa siêu năng lực có thể phân tích, có tính chất ổn định, người sử dụng có thể dễ dàng khống chế thì nó chính là vũ khí siêu năng."
"Mà thứ chứa siêu năng lực không thể phân tích, hơn nữa bị siêu năng lực khống chế thì sẽ có được năng lượng không thể tưởng tượng nổi thì đó chính là vật thu nhận, nói cách khác không quản là người, vật hay là thú, chỉ cần càng tương tự với siêu năng lực của bản thân thì nó chính là vật thu nhận.
Ôn Văn liền lấy chó đầu người ra làm ví dụ: "Nhưng trước đó tôi gặp một con chó, nó thật sự đã dùng ý chí của mình để sử dụng năng lực, nhưng nó lại được chỉ định là vật thu nhận..."
"Có lẽ giám định đã có sai lầm, hoặc là con chó mà cậu nhìn thấy chỉ là biểu hiện bên ngoài của siêu năng lực, đó vốn không phải chó thật." Chu Kỳ Bái kết luận.
"Nhưng siêu năng lực sao có thể là một con chó?" Ôn Văn vẫn có chút không tin.
"Ai nói với cậu, siêu năng lực không thể là một con chó?"
Ôn Văn suy nghĩ một chút, Chu Kỳ Bái nói cũng không phải không có lý, cho dù là người siêu năng thì cũng cần phải ăn uống ngủ nghỉ.
Mà một con chó lại không ăn không uống, ở trong không gian chật hẹp cũng không cảm thấy cô đơn...
Tiếp đó, Ôn Văn lại hỏi Chu Kỳ Bái vài vấn đề nghe có vẻ khá ngu, sau đó mới rời khỏi Phù Dung Tiểu Trù.
Đã hỏi được tin tức, đương nhiên phải hành động.
Hiện giờ kế hoạch của Ôn Văn chính là tiến vào bảo tàng tư nhân kia, đánh cắp vật thu nhận.
Đối với Trương Khả Vi kia, Ôn Văn có chút hiểu biết nhất định.
Bởi vì người này có tiền có thế, là một vị kim chủ đỉnh cấp, là cố chủ tốt nhất đối với một thám tử như Ôn Văn.
Đáng tiếc, Ôn Văn cuối cùng cũng chưa từng được ông chủ cấp bậc này thuê....
Trương Khả Vi, đàn ông, bảy mươi lăm tuổi.
Mười tám tuổi thì bắt đầu kinh doanh gầy dựng sự nghiệp, từ hai bàn tay trắng kiếm được tài sản lớn đến như vậy.
Công ty chủ yếu kinh doanh các sản phẩm điện tử và thiết bị thông tin liên lạc, vươn vòi tới rất nhiều lĩnh vực, hiện giờ tập đoàn Coway đã lọt top năm trăm xí nghiệp lớn của liên quang.
Mà Trương Khả Vi thì nắm trong tay sáu mươi phần trăm cổ phần công ty.
Hiện giờ ông ta đã không còn quản lý công ty nhưng không ai dám khinh thường.
Sau khi trở thành thợ săn tự do, Ôn Văn biết vị ông lớn cấp bậc như Trương Khả Vi bình thường vẫn luôn được Hiệp Hội Thợ Săn đặc biệt chăm sóc, nói không chừng bản thân ông ta cũng có liên quan tới thế giới người siêu năng.
Dù sao thì cấp bậc nhân vật như vậy, nếu dễ dàng bị sức mạnh siêu nhiên tập kích thì sẽ tạo thành tổn thất và hỗn loạn thậm chí còn nghiêm trọng hơn sự cố ở khu vui chơi Phù Dung Hà.
Vì thế muốn trộm đồ trong bảo tàng tư nhân của ông ta như lũ giặc ùa vào làng căn bản là không có khả năng.
Trước tiên phải xác định rõ mục tiêu, sau đó mới tìm cơ hội lẻn vào, lấy đồ xong thì lập tức rời đi ngay.
Nhưng bảo tàng này mở cửa với những người có thân phận và địa vị nhất định, như quan chức, người làm nghệ thuật, người làm trong ngành giáo dục, người kinh doanh lớn.
Thực hiển nhiên, loại 'đại thám tử' như Ôn Văn không phải đối tượng được mời...
Nếu anh dùng con đường của Hiệp Hội Thợ Săn thì nhất định có thể tiến vào nhưng nếu phát hiện mất trộm, nói không chừng sẽ có người nghi ngờ Ôn Văn.
Sau khi suy nghĩ một chút, Ôn Văn mở máy tính ra đăng nhập vào một trang web rồi mắt đầu tiến hành giao dịch bí mật.
Trên góc phải trang web có ba ký tự S.C.P thật to!
Đây là một công ty mà người bình thường không thể nào tiếp xúc, chỉ có người làm nghề thám tử như Ôn Văn hoặc những người có công việc khá bí ẩn mới biết.
Tên đầy đủ của nó là công ty photo siêu cấp, Super Copy Paper Company.
Đơn giản là một công ty chuyên cung cấp chứng từ giả, tư liệu giả mà khách hàng cần, sau khi trở thành thợ săn tự do, Ôn Văn biết công ty này còn có thể tạo thân phận giả cho người siêu năng.
Mặt khác, công ty này còn nhận làm giả hồ sơ công việc, đây đúng là giúp đỡ lớn cho Ôn Văn.