"Cậu lặp lại lần nữa coi!" 

Giọng điệu Lâm Triết Viễn trở nên gấp gáp, anh bị mấy lời không đứng đắn của Ôn Văn chọc cho phát cáu. 

"Cậu nghĩ bọn tôi bỉ ổi như cậu tưởng tưởng chắc?" 

"Mỗi khi xử dụng thiết bị xóa ký ức đều phải được xét duyệt nghiêm khắc, nhân viên hỗ trợ mỗi khi sử dụng đều phải báo cáo lại, bị phát hiện không tuân thủ quy định thì thiết bị sẽ báo hỏng, đồng thời mỗi lần sử dụng đều phải báo cáo lại." 

"Còn một khả năng chính là siêu thợ săn đã trải qua khảo sát nghiêm khắc, thợ săn bình thường không có tư cách độc lập sử dụng thiết bị này, nguyên do là sợ có người lợi dụng thiết bị xóa ký ức để làm xằng làm bậy." 

"Chậc, phiền toái vậy à?" Ôn Văn ngoáy ngoáy lỗ tai, không tin hỏi. 

"Công năng của thiết bị này rất mạnh mẽ, ngay cả chúng tôi khi sử dụng cũng phải rất cẩn thận." Lâm Triết Viễn trịnh trọng nói, cuộc nói chuyện này ảnh hưởng tới danh dự của hiệp hội, vì thế anh rất nghiêm túc. 

"Thôi quên đi, tôi cũng không muốn một thứ phiền toái như vậy." 

Ôn Văn cúp điện thoại, anh gọi cuộc điện thoại này đường nhiên không phải muốn quấy rầy Lâm Triết Viễn, mà vì anh khá lưu tâm tới thiết bị xóa ký ức này. 

Thứ này có thể sử dụng quy mô lớn, khống chế ký ức của dân chúng bình thường, nếu bị lạm dụng thì sẽ sinh ra âm mưu rất khủng khiếp. 

Nếu Lâm Triết Viễn dễ dàng giao nó cho anh thì anh ngược lại phải chú ý tới hướng đi của Hiệp Hội Thợ Săn. 

Sau đó Ôn Văn quay trở về trạm thu nhận, đi tới khu phòng giam tai họa. 

Đầu tiên anh nhìn về phía phòng giam của Tần Sảng, phát hiện đối phương vẫn còn đang nằm trong quỷ kén, nhưng năng lượng của kén đã mỏng manh đi rất nhiều, căn cứ theo tốc độ này, chỉ cần thêm năm sáu ngày nữa, cậu ta sẽ thoát ra khỏi kén. 

Đến khi đó, Ôn Văn sẽ có quỷ hồn cấp tai hại đầu tiên của mình. 

Sau đó anh đi tới nơi giam giữ ba con quỷ hồn có dị năng, nhìn ba vị khách trọ mới của mình. 

Tai Họa---0006 là nữ quỷ cửa hàng bánh bao Chu Huân, trên chắn song có thêm một tầng dạng lưới, đề phòng tinh thần cô bị chấn động. 

Tai Họa---0007 là nam quỷ trên đầu mọc rong, thân thể có làn da tái nhột, trong phòng giam này có một cái giếng nước. 

Tai Họa---0008 là nữ quỷ trong TV, trong phòng này không có gì đặc biệt. 

Trong phòng giam của ba quỷ hồn này đều có ký hiệu tương tự với phòng giam của Tần Sảng, có thêm ba quỷ hồn này, năng lực của Ôn Văn lại càng phong phú hơn. 

Ba quỷ hồn này nhìn thấy Ôn Văn thì đều trừng mắt, Ôn Văn chỉ cười cười, không có tính toán gì. 

Hồ Ấu Lăng bĩu môi, ba tên mới tới này đúng là nghé con mới sinh không sợ cọp, có giỏi thì mấy người cứ giữ luôn thái độ này tôi xem, tên biến thái này không chơi hỏng mấy người thì bà đây một năm không đụng vào đàn ông! 

Dù sao thì hiện giờ cô cũng không gặp được đàn ông, có thể thề thốt khá tùy tiện. 

Đầu tiên Ôn Văn móc ra bốn hạt châu thủy tinh kẹp ở giữa năm ngón tay, hấp dẫn ánh mắt ba quỷ hồn. 

Thủy quỷ và nữ quỷ TV muốn nuốt số hạt châu này để có sức mạnh mạnh mẹ, mà Chu Huân thì muốn lấy lại người nhà. 

Sau đó Ôn Văn cất ba hạt châu đi, lúc này thái độ của ba quỷ hồn đối với Ôn Văn dịu ngoan hơn hẳn, bởi vì trong tay Ôn Văn có thứ mà bọn họ mong muốn. 

Bốn hạt châu này, Ôn Văn định cho Chu Huân. 

Năng lực tạo ra ảo cảnh của Chu Huân cần cả nhà năm người mới có thể thực hiện, như vậy Ôn Văn sẽ cho cô ta căn nuốt bốn hạt châu này, nói không chừng sẽ có thể khôi phục năng lực. 

Chỉ là bây giờ chưa thể đưa cho cô ta, bởi vì Tần Sảng đang thăng cấp, nếu Chu Huân ăn hạt châu xong cũng thăng cấp thì số lượng quỷ hồn để sử dụng trong tay Ôn Văn sẽ không đủ. 

Sau đó Ôn Văn ném chiếc TV cũ của nữ quỷ vào phòng giam Tai Họa---0008, cô ta lập tức chui vào trong, cứ hệt như chui vào ổ chó. 

Cuối cùng, Ôn Văn đi tới phòng số 1, cũng là cửa phòng giam của Từ Hải, trông mong nhìn đối phương. 

"Đồ đã làm xong chưa?" 

Từ Hải cười hèn mọn với Ôn Văn, dáng vẻ trung trinh giữ gìn tiết tháo sớm đã bay biến. 

"Đảm bảo ngài sẽ thỏa mãn!" 

"Mau, cho ta xem." 

Từ Hải bật cười thần bí, động tác thực thô bỉ kéo thân thể một người phụ nữ từ chiếc hộp ở phía sau ra ngoài. 

Bàn chân tinh xảo, cặp đùi thon dài trắng như tuyết, phần bụng bằng phẳng, cuối cùng... là cái đầu heo siêu chân thực siêu xấu xí! 

Ôn Văn nhịn không được nôn khan một trận, nếu không phải vì giao dịch với Chu Kỳ Bái, anh tuyệt đối sẽ không oan uổng chính mình đi xem cái thứ này. 

Từ Hải có chút khó hiểu nhìn Ôn Văn: "Cảm thấy tởm mà còn bảo mình chế tạo thứ này, khẩu vị tên biến thái này nặng thật, tuy mình thích con rối nhưng tốt xấu gì cũng là hình người, lại còn đẹp..." 

"Mau cất đi, sao không mặc quần áo, cay mắt quá!" 

Ôn Văn che mắt lại, nhưng ngón tay lại hơi nhếch lên, lộ ra khe hở nhỏ. 

Ừm, nếu không nhìn tới cái đầu heo kia, vóc người đúng là rất tuyệt, quả thực là hoàn mỹ... 

Thằng nhãi Từ Hải này, sao có thể từ lợn mẹ với silicon mà tạo ra mô hình nhân loại hoàn mỹ đến như vậy chứ? 

Sau này phải đối xử tốt với tù nhân này, đây là một nhân tài! 

Cũng không lãng phí thời gian mặc quần áo cho búp mê mô phỏng, Ôn Văn trực tiếp rút nhỏ chiếc hộp đựng rồi bỏ vào trong vali đen. 

Sau đó Ôn Văn nhanh chóng rời khỏi trạm thu nhận, đi thẳng tới Phù Dung Tiểu Trù. 

Lúc Ôn Văn tới Phù Dung Tiểu Trù thì phát hiện Chu Kỳ Bái đang ngồi trong phòng bảo vệ ở bãi đậu xe, thấy xe của Ôn Văn thì lập tức trợn tròn mắt. 

Vì chờ Ôn Văn, bắt đầu từ sau ngày hôm ấy, mỗi ngày Chu Kỳ Bái đều chạy tới nói chuyện với bảo vệ ngoài bãi đậu xe... 

"Đồ đâu?" Chu Kỳ Bái dạo quanh một vòng, sau đó đi tới trước mặt Ôn Văn hỏi. 

"Trong vali." Ôn Văn cúi đầu, nhỏ giọng nói, rất sợ người khác nghe thấy. 

"Nhỏ vậy à? Không phải cậu làm mô hình mini chứ? Vậy tôi không giao tin tức cho cậu được đâu." Chu Kỳ Bái ghét bỏ nhìn vali của Ôn Văn. 

Ôn Văn vỗ vỗ chiếc vali đen, đảm bảo nói: "Ông yên tâm, thứ ông muốn ở trong này, tôi không có khả năng mang thứ kia đi nghênh ngang trên đường." 

Chu Kỳ Bái trịnh trọng gật đầu, sau đó dẫn Ôn Văn tới phòng riêng của mình. 

Dọc theo đường đi Ôn Văn vẫn luôn cúi đầu, sợ người ta nhớ kỹ mặt mình. 

Nếu để người không hiểu chuyện nhìn thấy, có lẽ sẽ tưởng hai người này đang làm gián điệp. 

Tới phòng rồi, Ôn Văn mở vali lấy thứ kia ra, sau năm giây, trong ánh mắt khiếp sợ của Chu Kỳ Bái nó thoáng chốc biến về kích cỡ người thật. 

Chu Kỳ Bái cẩn thận ôm lấy búp bê, mặt cũng thoáng chốc biến về hình đầu heo, mũi phì ra hơi thở hổn hển, lỗ tai đỏ bừng đến mức có thể nhìn thấy mạch máu. 

"Này, đúng là quá hoàn mỹ rồi, cậu vĩnh viễn là bạn tốt của Chu Kỳ Bái tôi!" Chu Kỳ Bái xoa xoa búp bê, nói với Ôn Văn. 

"Tỉ lệ người thật, tay chân sống động, cảm giác mô phỏng thân thể người hoàn mỹ, diện mạo không tỳ vết, đã làm xử lý chống phân hủy, chỉ cần chú ý bảo dưỡng, có thể sử dụng nhiều năm cũng không hư." 

Ôn Văn dùng giọng điệu của nhân viên tiếp thị nói, trong lời nói có vài phần tự hào. 

Tuy thứ này không phải do anh làm ra, nhưng sản phẩm mình bán ra được khen ngợi thì vẫn luôn làm người ta cao hứng. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play