Ngày thứ ba, đêm khuya tầm mười một giờ năm mươi mấy phút.
Một người đàn ông hơi mập ngồi trước màn hình kiểu cũ, vừa xem một bộ phim truyền hình vừa cầm túi khoai tây chiên, không ngừng nhét vào miệng.
Trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh sáng từ màn hình TV nên có chút tăm tối.
Nhưng người đàn ông này không chú ý, một năm gần đây hắn vẫn luôn sống như thế.
Hắn không thích bên ngoài, không thích giao tiếp với người khác, chỉ thích ở nhà, xem những bộ phim truyền hình đã lỗi thời.
Đi làm là vì muốn cuộc sống tốt hơn, nếu hắn đã thỏa mãn với cuộc sống hiện giờ, cuộc sống cũng không có gì khó khăn, cần chi phải đi làm chứ.
Hắn nghĩ như vậy nên tuổi tác đã gần ba mươi nhưng vẫn ở đây làm một thành viên gia tộc NEET.
Đột nhiên hình ảnh trong TV khựng lại, biến thành bầu trời đầy bông tuyết, sau đó hình ảnh chuyển thành một cái giếng cạn!
Một cô gái tóc dài mặc đồ ngủ màu trắng bê bết máu chậm rãi bò ra khỏi giếng, động tác của cô ta rất chậm, nhưng mỗi khi hình ảnh chớp lóe một cái thì cô ta sẽ càng tiến tới gần màn hình hơn.
Người đàn ông có cảm giác, nếu cứ tiếp tục như vậy thì cô gái kia sẽ từ trong Tv chui ra, bò tới trước mặt mình!
Thẳng thắng mà nói, bây giờ hắn còn cảm thấy có chút hưng phấn.
Đời này chưa từng có người phụ nữ nào tiếp cận hắn...
Sau vài lần chớp lóe, cô gái trong TV đã bò tới mép màn hình, mà người đàn ông rốt cuộc cũng thấy rõ mặt cô ta.
Bên dưới lớp tóc dài đen nhánh là gương mặt tái nhợt, trong mắt đầy tịch mịch, thỉnh thoảng cái miệng há ra lộ ra một màu đen kịt, chiếc áo ngủ màu trắng dính máu thịt be bét!
Người đàn ông này cuối cùng cũng ý thức được độ nghiêm trọng của vấn đề, nhưng phản ứng đầu tiên của hắn không phải chạy trối chết, mà là hai chân lung lay chảy ra thứ gì đó.
Không sai, hắn bị dọa tới tè ra quần.
Sau đó, cô gái kia bấu tay vào cạnh màn hình, trực tiếp chui ra, bò tới chỗ người đàn ông, đưa tay chụp lấy đối phương.
Bình thường xuất hiện tình huống này thì người bị hại cơ bản đều nguội lạnh cả, nhưng tình huống lúc này có vẻ không giống lắm.
Cô gái vừa bò ra khỏi TV thì một bóng dáng phóng như bay tới, trực tiếp xách cổ cô ta lên, dễ dàng hệt như xách một túi đồ vậy.
"Chờ đợi lâu như vậy, cô rốt cuộc cũng chịu chui ra rồi."
Bóng người đột nhiên xuất hiện kia chính là Ôn Văn trong trạng thái ngục ti tai hại, vì muốn bắt con quỷ này mà anh đã canh giữ ở đây hai tiếng đồng hồ.
Đây chính là một quỷ hồn mạnh mẽ trốn trong TV, dựa vào năng lực có thể tổn hại mạng người mà cô ta đã báo được thù, hiện giờ chỉ là đơn thuần là giết chóc mà thôi.
Cô ta nhập vào một chiếc TV kiểu cũ, không quản là nơi nào, chỉ cần xem tiết mục trong chiếc TV kiểu cũ này sẽ bị cô ta nhắm tới.
Người bị nhắm tới, nếu vừa vặn xem TV vào lúc nửa đêm mười hai giờ thì cô ta sẽ từ trong TV bò ra giết người.
Sau khi giết được vài người thì chiếc TV kiểu cũ mà cô ta trú ngụ bị phong ấn, thẳng đến khi Ôn Văn tìm thấy nó, đồng thời còn giải trừ phong ấn.
Vốn, Ôn Văn muốn tự xem TV để dụ cô ta ra, thế nhưng quỷ hồn này biết Ôn Văn không dễ chọc nên Ôn Văn xem cỡ nào cô ta cũng không chịu chui ra.
Vì thế Ôn Văn liền tìm tới chỗ ở của tên mập này, thôi miên để hắn xem TV, sau đó anh trốn đi, ôm cây đợi thỏ.
Ừm, béo không phải là lỗi, lỗi của hắn là vừa vặn bị Ôn Văn nhắm trúng mà thôi.
Mặc dù là quỷ hồn có chút mạnh mẽ nhưng có phương thức hành động cố định, vì thế cho dù cạm bẫy mà Ôn Văn bố trí rất sơ sài nhưng vẫn bị lọt hố.
Nữ quỷ giãy giụa trên tay Ôn Văn, phối hợp với hình tượng tối tăm kinh dị của cô ta thì trông có chút buồn cười.
Ôn Văn lắc lắc tay một chút, nữ quỷ trông lại càng thê thảm hơn, cứ thử tưởng tượng nàng Sadako chơi nhảy Bungee đi, đại khái chính là cảm giác này.
Rất nhanh cô đã bị Ôn Văn lắc tới hai mắt trắng dã miệng sùi bọt mép rồi kéo vào trong trạm thu nhận, quỷ hồn này cũng có năng lực đặc biệt, vì thế Ôn Văn mới tốn hết tâm tư để bắt lấy cô ta.
Buổi tối ba ngày nay, Ôn Văn vẫn luôn tìm kiếm quỷ hồn trong thành phố Phù Dung Hà, quỷ hồn nhỏ yếu đã bị Diêm Tu bắt hết, tuy Ôn Văn mất đi nhiều con mồi nhưng số còn lại cũng có chất lượng rất cao.
Ba ngày nay Ôn Văn giải quyết được mười mấy quỷ hồn mạnh mẽ, trong đó có ba quỷ hồn có năng lực đặc biệt.
Con đầu tiên là Chu Hân của cửa hàng bánh bao, có năng lực chấn động tinh thần.
Con thứ hai là thủy quỷ trong một giếng cổ, có năng lực khống chế nước làm người ta phải chết chìm.
Con thứ ba thì chính là nữ quỷ áo trắng này đây, có năng lực nhập vào trong TV.
Về phần những quỷ hồn khác, tuy thực lực cũng không kém nhưng Ôn Văn nhìn không thuận mắt nên để găng tay Tai Ách hấp thu.
Ngoại trừ những quỷ hồn có năng lực này, ba ngày nay Ôn Văn còn có thu hoạch khác, đó chính là vật chất màu đen bên tay trái đã lan được nửa ngón tay.
Hiện giờ nếu Ôn Văn dùng tay trái biểu diễn công phu đại lực kim cang chỉ thì hiệu quả nhất định rất tốt.
Chất lượng quỷ hồn cao, năng lượng một con có thể bằng nhiều quỷ hồn nhỏ yếu, cứ tiếp tục như vậy thì nói không chừng một ngày nào đó tay trái Ôn Văn sẽ có thêm những chiếc nhẫn.
Sau khi giải quyết nữ quỷ xong, Ôn Văn nhìn về phía gã đàn ông ướt sũng đũng quần bên kia, đôi mắt ti hí kết hợp với khí thế bùng nổ mãnh liệt trừng một cái, gã đàn ông kia liền hôn mê bất tỉnh.
Đến khi đó, nếu Hiệp Hội Thợ Săn hỏi chuyện thì trong đầu người đàn ông này chỉ có một đôi ngươi vàng rực mà thôi, bọn họ sẽ không liên hệ thân phận này với Ôn Văn.
"Bắt quỷ suốt ba ngày, mình cảm thấy cả người cũng tối tăm theo, cũng nên làm chút chuyện khác rồi, tên Từ Hải kia có lẽ đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, ngàn vạn lần đừng để mình thất vọng nhá!"
Sau khi suy nghĩ một chút, Ôn Văn liền thu cái TV kiểu cũ kia vào trong trạm thu nhận, nói không chừng cái TV này có thể cường hóa nữ quỷ.
Sau đó anh mới rời khỏi phòng.
Ôn Văn không biết, sau khi bị người của Hiệp Hội Thợ Săn hỏi chuyện, người đàn ông này đã dứt khoát kết thúc cuộc đời NEET của mình, bắt đầu cố gắng chăm chỉ làm việc, có được cuộc sống mới...
Được rồi, chủ yếu là vì mặc dù đã được xử lý ký ức nhưng hắn cứ nhìn thấy màn hình là sợ, vì thế không thể nào nhớt thây ở nhà được nữa...
Ôn Văn nhún nhảy trên các tòa nhà cao tầng, chạy về nhà.
Để che giấu tung tích, khi truy bắt những quỷ hồn có năng lực đặc biệt, Ôn Văn đều không lái xe.
Chạy chạy một hồi, anh đột nhiên dừng lại ở một mái nhà, sau đó gọi điện thoại cho Lâm Triết Viễn.
"Sao, lại gọi muốn tôi tới thu dọn tàn cục cho cậu nữa hay sao?" Nửa đêm bị gọi điện đánh thức, Lâm Triết Viễn cực kỳ bất mãn hỏi.
Ôn Văn cười gian hai tiếng nói: "Nào có, tôi chỉ muốn một thứ của anh thôi, cái thiết bị xóa ký ức kia, có thể cho tôi một cái không?"
"Hở, cho cậu một cái, có trời mới biết cậu sẽ gây ra chuyện phiền phức gì." Lâm Triết Viễn từ chối.
Ôn Văn bĩu môi: "Chậc, sao lại không tin tưởng tôi vậy chứ, nhân viên hỗ trợ còn có tư cách mang theo mà, anh giấu giếm gì tôi à?"
"Với lại, xóa bỏ ký ức giống như bug kỹ thuật vậy, chỉ dùng để tẩy não nhân loại chứng kiến sự kiện siêu nhiên thì đúng là quá lãng phí."
Lâm Triết Viễn sửng sốt hỏi: "Vậy cậu muốn làm gì?"
Ôn Văn ho khẽ một tiếng, sau đó thực đương nhiên nói: "Ừm... đương nhiên là chuyện mà đàn ông đều muốn làm, đừng nói bọn anh không làm nha."