Bản thân Ôn Văn không thích thông qua quỷ hồn nói chuyện tâm sự, sau đó hoàn thành tâm nguyện của quỷ hồn để giải quyết vấn đề.
Như vậy có lẽ sẽ đưa quỷ hồn đi, nhưng có khả năng chính mình cũng sẽ bị kéo vào vực sâu.
Trước đó Ôn Văn có rất nhiều kinh nghiệm xử lý quỷ hồn, đồng thời trước khi Tần Sảng thăng cấp anh đã tìm hiểu kĩ càng về quỷ hồn từ cậu ta.
Có rất nhiều quỷ hồn mang oán niệm, quả thật rất đáng thương, nhưng sau khi bọn họ báo thù xong mà vẫn còn lưu lại ở thế giới hiện thực này thì không còn đáng thương nữa.
Bởi vì quỷ hồn vẫn còn quyến luyến nhân thế thì đều sẽ lạm sát người vô tội, khi đó thứ chống đỡ bọn họ tồn tại ở thế giới hiện thực này không còn là thù hận nữa rồi, chỉ là dục vọng giết chóc trần trụi.
Và lòng căm hận đối với người sống!
Nếu như Ôn Văn còn hứng thú thì sẽ chơi trò chơi 'mày kể khổ đi, tao sẽ lên tiếng bất bình giúp mày, sau đó sẽ đại nghĩa mà thu phục mày' với đám quỷ hồn này một chút.
Nhưng nhìn thấy mẹ mình trong ảo cảnh thì anh đã không còn tâm tình chơi đùa với bọn họ nữa rồi.
Chu Huân đứng lại rít lên một tiếng, sau đó mở to mắt nhìn chằm chằm Ôn Văn, một sức mạnh kỳ lạ phóng thẳng vào trong não Ôn Văn, làm anh có chút hốt hoảng!
Nhân cơ hội này, lão Chu liền bổ nhào về phía Ôn Văn, muốn nhập vào xác anh.
Nhưng ông lão không thực hiện được, bởi vì Ôn Văn dễ dàng phát hiện mưu đồ của ông, túm áo đè ông xuống đất.
Ôn Văn chỉ hoảng hốt một chớp mắt mà thôi, đó là cơ hội duy nhất của bọn họ, bọn họ không nắm được thì không còn cơ hội đối phó Ôn Văn nữa rồi.
"Ừm... người có năng lực đặc biệt là cô gái này, vậy mục tiêu chính là cô ta, số quỷ hồn còn lại làm chất dinh dưỡng vậy!"
Ôn Văn rút ra một con dao găm khác rạch lên vai lão Chu, cánh tay ông ta giống như cánh tay người thật, bị cắt lìa rơi xuống đất.
"Con dao găm này có thể tổn thương hư thể của quỷ hồn, hiệu quả không tệ lắm, không biết dùng nó cắt cổ quỷ hồn thì có hiệu quả gì..."
Con dao găm này chính là con tìm thấy trong phòng Cung Bảo Đinh, là món đồ cổ duy nhất vẫn còn lưu lại linh tính.
Sau khi tự mình thử nghiệm một phen, Ôn Văn phát hiện con dao này quả nhiên có chỗ bất phàm, quỷ hồn chỉ là một loại năng lượng thể, mà con dao găm này cư nhiên có thể khiến năng lượng thể phải cụt tay chảy máu.
Kiểm tra xong, Ôn Văn cất dao găm, găng tay Tai Ách chụp lên lưng lão Chu, trực tiếp hấp thu.
Thấy Ôn Văn liên tục giết hai quỷ hồn, ba quỷ hồn còn lại cũng luống cuống, nhưng nơi này bị Hiệp Hội Thợ Săn phong ấn, bọn họ không thể chạy trốn, Chu Huân là người mạnh nhất trong số bọn họ, nhưng năng lực của cô lại không có chút tác dụng nào với Ôn Văn.
Rất nhanh, cha mẹ của Chu Huân cũng bị Ôn Văn biến thành chất dinh dưỡng, chỉ còn lại mình Chu Huân lẻ loi cô độc, nhìn Ôn Văn mà run cầm cập.
Thân thể quỷ hồn hư ảo không có chút tác dụng nào, bọn họ kỳ thực rất yếu, cũng không mạnh hơn người bình thường bao nhiêu, đối với bọn họ, Ôn Văn muốn giết thì dễ dàng như giết gà giết chó vậy.
"Mày.... mày đừng có tới đây!"
"Hê hê, có từng thấy người xấu trong TV bị nói đừng tới thì sẽ không tới không hả?" Ôn Văn đã tự phong vai người xấu cho mình.
"Yên tâm, anh đây còn chuyện muốn hỏi, với lại cưng còn có năng lực mà quỷ hồn khác không có, anh sẽ không giết cưng đâu!"
Ôn Văn vừa tới gần Chu Huân vừa nói ra lời thoại thường thấy của nhân vật phản diện.
Mắt thấy mình đã không còn đường trốn, Chu Huân khẽ cắn bổ nhào về phía Ôn Văn, so với những quỷ hồn trưởng bối thì cô mạnh hơn rất nhiều, chắc chắn có thể tổn thương tới Ôn Văn đi?
Nhưng đáng tiếc, cô bị Ôn Văn dễ dàng tóm cổ hệt như vồ một con gà mái.
Nhìn Chu Huân bị mình tóm chặt nằm dưới đất quơ quào đấm đá lung lung nhưng không thoát ra được ở dưới đất, Ôn Văn hít một hơi khí lạnh.
"Chậc... đêm hôm khuya khoắt xông vào nhà người ta, giết sạch ông bà nội với cha mẹ người ta, sau đó túm đứa con gái xinh đẹp đi, sao có cảm giác hình tượng của mình không được vẻ vang lắm ấy nhỉ."
Chu Huân không để ý tới tiếng than thở của Ôn Văn, chỉ há miệng liều mạng cắn xé găng tay Tai Ách của Ôn Văn.
"Như vậy thực không ngoan."
Móng tay đen xuất hiện bên tay trái Ôn Văn rồi bắt đầu búng vào đầu Chu Huân, búng tới mức cô gái choáng váng, lực giãy giụa cũng nhỏ đi không ít.
"Chế ngự cô ta rất dễ, nhưng muốn kéo vào trạm thu nhận thì có vẻ không dễ."
Với thủ đoạn của Ôn Văn, muốn giết Chu Huân là chuyện rất dễ, nhưng muốn thu vào trạm thì không dễ, bởi vì Chu Huân vẫn không ngừng phản kháng.
"Aiz, mặc dù là quỷ hồn nhưng cũng là một mỹ nữ, tôi vốn không muốn đối xử với cô như vậy đâu, nhưng không có cách nào..."
Vì thế Ôn Văn liền đấm một quyền vào hốc mắt Chu Huân, tiếp đó là một trận liên hoàn đấm, khoảng chừng mười phút sau, Chu Huân chỉ còn thoi thóp.
"Như vậy hẳn là có thể thu vào rồi."
Chu Huân quần áo không chỉnh tề, hai mắt đờ đẫn, từng chút từng chút bị kéo vào trong trạm thu nhận, ánh mắt không còn chút hi vọng nào.
Đã không còn quỷ hồn, cửa hàng bánh bao này vẫn cũ nát như cũ nhưng thiếu đi một chút âm trầm.
Cho dù hoàn cảnh giống nhau, nhưng có hay không có quỷ hồn tồn tại thì cảm giác sẽ rất khác biệt.
Ôn Văn không trở vào trạm thu nhận, ở ngay nơi này kiểm tra năng lực của Chu Huân, thử một chút liền trợn tròn mắt.
Năng lực chế tạo ảo cảnh kia cư nhiên lấy Chu Huân làm chủ đạo nhưng cần phải có sức lực của năm quỷ hồn hòa lẫn mới đạt thành hiệu quả!
Chỉ một mình Chu Huân căn bản không có cách nào tạo ra ảo cảnh!
"Chậc, thế thì lỗ nặng rồi, sớm biết vậy thì đã để năm người nhà bọn họ chỉnh tề rồi."
Ôn Văn có chút ủ rũ, thậm chí còn muốn khóc một trận, anh cảm thấy mình mới vừa ném đi cả trăm triệu.
Có điều kỳ thật lần này Ôn Văn cũng không tính là lỗ.
Bản thân anh tới đây bắt quỷ hồn chỉ vì muốn giết thời gian chờ Từ Hải làm xong búp bê mà thôi.
Bắt được bốn quỷ hồn lớn mạnh một chút thì ít nhiều gì cũng có thể làm phần găng tay bên tay trái lan rộng hơn.
Hơn nữa năng lực của nữ quỷ kia cũng rất thực dụng.
Ôn Văn đã có lớp bảo vệ tinh thần, thế mà công kích của nữ quỷ vẫn có thể làm anh hoảng hốt một chút, nếu Ôn Văn có thể dùng năng lực này thì nó sẽ trở thành một năng lực đặc biệt thực dụng.
Dù sao thì trong chiến đấu chân chính, chỉ cần một nháy mắt hoảng hốt cũng đủ để quyết định thắng bại.
Nhưng nếu không phải vì sai lầm thì Ôn Văn đã có thể thu hoạch được càng nhiều hơn, vì thế liền nghĩ là mình bị lỗ.
Điều chỉnh tâm tình một chút, Ôn Văn nhắm mắt lại chuyển sang hình thức ngục ti tai hại, khí đen liền tỏa ra quanh người.
Ở bên ngoài trạm thu nhận, hình thức này không có chút công năng nào, nhưng nó có một loại hơi thở đặc biệt, có thể giúp Ôn Văn che giấu thân phận.
Sau khi thay đổi trạng thái, Ôn Văn bắt đầu cố gắng lưu lại hơi thở của ngục ti tai hại trong cửa tiệm này, đây là phương pháp che giấu thân phận của anh.
Sau khi hoàn thành, Ôn Văn rời khỏi cửa hàng bánh bao, sau đó cẩn thận dán giấy niêm phong lại như cũ, thẳng đến khi không còn nhìn ra dấu vết có người từng tới.
Ôn Văn không ẩn giấu hơi thở của mình, bởi vì trước đó anh từng hỏi về tin tức những quỷ hồn này, hơn nữa chuyện anh xử lý quỷ hồn cũng không thể gạt được, nếu ngay cả dấu vết từng tới đây cũng không có thì sẽ làm Lâm Triết Viễn hoài nghi.
Vì thế kịch bản mà Ôn Văn chuẩn bị là anh đã tới, sau khi thử nghiệm phát hiện mình không đối phó được quỷ hồn ở đây thì bỏ đi.
Về phần số quỷ hồn này sao lại bị tiêu diệt thì anh không rõ....