Đột nhiên, mẹ Ôn Văn chú ý tới Ôn Văn ở bên này, bà nhìn Ôn Văn mà có chút sững sờ, giống như nhớ ra gì đó, khóe mắt chảy ra dòng lệ. 

Sau đó, bà chậm rãi đi tới, giống như muốn sờ mặt Ôn Văn. 

Ôn Văn thở dài một tiếng, anh biết không thể nhìn tiếp nữa. 

Nếu là người bình thường thì có lẽ sẽ nhân cơ hội này để được tiếp xúc với người thân, nhưng như vậy cũng chính là bước chân vào tròng của đám quỷ hồn này. 

Nhưng Ôn Văn sẽ không, bởi vì anh biết bàn tay ở sau lưng mẹ đang cầm một cái dùi sắt đã rỉ sét! 

Mà đây cũng không phải mẹ anh, đó là bà lão Triệu Yến của cửa hàng bánh bao giả trang thành mẹ Ôn Văn, muốn dùng cái dùi kia đâm chết Ôn Văn! 

"Khó trách Diêm Tu lại trúng chiêu, ai lại không có người mà mình không thể tàn nhẫn ra tay chứ.... nhưng, mình thì khác!" 

Còn xem tiếp nữa thì sự tình sẽ phát triển theo hướng mà Ôn Văn không muốn nhìn thấy. 

Anh không muốn nhìn thấy một người mẹ dữ tợn, cho dù là giả thì cũng không được! 

Ôn Văn kích phát công hiệu của thẻ bài trước ngực, tất cả ảo giác đều biến mất, chỉ còn lại Ôn Văn đơn độc ngồi bên chiếc bàn mẻ và năm quỷ hồn vây ở xung quanh. 

Trong đó bao gồm bà lão Triệu Yến đang chơi trò sắm vai để tiếp cận Ôn Văn. 

Bà vẫn chưa biết Ôn Văn đã thoát khỏi ảo cảnh. 

Những người trừ quỷ tới đây trước đây hoặc là không bị ảo thuật mê hoặc, hoặc là sẽ chết trong ảo cảnh, không thì phải tới tận khi đối mặt với sống chết mới thoát ra khỏi khống chế. 

Giống như Ôn Văn, cho dù đã tiến vào ảo cảnh nhưng câu chuyện còn chưa kịp triển khai mà người đã thoát ra khỏi khống chế thì bọn họ chưa từng thấy qua. 

Ôn Văn đờ đẫn đi tới trước mặt bà cụ, đưa tay muốn sờ mặt đối phương. 

Sau đó, trong ánh mắt khiếp sợ của nhóm quỷ tát một cái nháng lửa, âm thanh rất lớn, thậm chí còn vang vọng hồi âm trong cửa hàng bánh bao trống trải này. 

Bà cụ Triệu Yến quỳ rạp dưới đất, không thể tin nổi mà nhìn Ôn Văn, vì sao kẻ này có thể chạm vào hồn thể chứ? 

"Ừm, theo quan sát hiện giờ thì trò sở trường của bọn mày không có tác dụng với tao, mà tao thì có thể chạm vào bọn mày, cho nên muốn sống thì mau mau ra chiêu gì mới mẻ hơn đi." 

Ôn Văn túm cổ áo bà cụ kia lôi dậy, bà ta giống như nổi điên muốn dùng sức mạnh của quỷ hồn muốn kéo tay Ôn Văn ra, thế nhưng không có chút tác dụng nào. 

"Bọn mày kém quá, nếu là tao, tao sẽ đặt đinh sắt bôi độc lên ghế, chỉ cần ngồi lên một cái là trúng độc chết ngay rồi, cũng không cần chủ động ra tay." 

Chu Huân bước tới trước, sắc mặt tái xanh nói với Ôn Văn: "Buông bà tao ra, sao mày lại muốn tới bắt bọn tao chứ, bọn tao chỉ muốn sống thật an bình nhưng lại phải chịu bất công lớn như vậy, tao hận tất cả mọi người, trước đây..." 

Ah đúng rồi, sắc mặt của cô ta tái mét xám xịt, không phải khoa trương mà là thật, trẻ con mà thấy thể nào cũng bị dọa khóc. 

"Thôi dừng đi, bớt chút thời gian của hai bên, chuyện xưa của bọn mày tao đã biết rồi, không cần phải léo nhéo như thế đâu." 

"Tao chỉ muốn hỏi, lúc ban đầu bọn mày làm sao bắt giữ được tên phóng viên và nhiếp ảnh kia, lại làm sao che giấu được cảnh sát suốt cả tháng trời." Ôn Văn nói ra nghi vấn của mình. 

Nghĩ tới chuyện trong biệt thự Khương gia lần trước, trong lòng Ôn Văn có chút nghi hoặc. 

Anh phát hiện những vụ án sản sinh ra oan hồn đặc biệt, người gây án căn bản không có năng lực thực hiện. 

Giống như vụ án tông xe của Khương Vũ Sinh, tuy đúng là Khương Vũ Sinh đã làm nhưng ông ta căn bản không có năng lực hoàn thành vụ án, cũng không có khả năng tránh được sự đuổi bắt của cảnh sát và thám tử. 

Trong liên bang mà nghề thám tử có chuyên môn và kỹ thuật phát triển cấp bậc cao, người ngoài nghề lần đầu tiên hây án lại có thể hoàn mỹ trốn tránh là chuyện rất khó có. 

Căn cứ vào nghi ngờ này, Ôn Văn đã điều tra rất nhiều quỷ hồn có liên quan tới những vụ án mạng, phát hiện không ít kỳ hoặc. 

Tiểu quỷ hồn bình thường tạm thời không nói, trong phạm vi thành phố Phù Dung Hà này, quỷ hồn có điểm đặc biệt có dính líu tới những vụ giết người thì kẻ gây án đều có kỹ xảo gần như hoàn mỹ! 

Vân tay, vết chân, phương pháp giấu kín thi thể và hung khí, người chứng kiến, hết thảy tình tiết đều bị ẩn giấu. 

Giống như có một hung thủ khác trong những vụ án này, tất cả đều do một tên tội phạm có kinh nghiệm phong phú bày! 

Trong đó bao gồm cả cái chết của Tần Sảng! 

Cậu ta yêu đương trên mạng được người ta hẹn đi thuê phòng, sau đó bên gái bị bạn trai phát hiện, cuối cùng Tần Sảng nhỏ tuổi bị đôi nam nữ kia bắt tay giết chết, cắt nhỏ phanh thây giấu trong tủ lạnh! 

Vụ án này kéo dài tới tận khi đôi tình nhân kia tự thú, đằng đẵng suốt một năm trời cư nhiên không có ai điều tra ra hung thủ! 

Vụ án tương tự như vụ của Tần Sảng, đâu đâu cũng có. 

Số quỷ hồn mạnh mẽ trong thành phố Phù Dung Hà này, hơn phân nửa chính là những vụ án tương tự. 

Nếu Ôn Văn không phải từ thám tử đổi nghề làm thợ săn, anh cũng tuyệt đối không chú ý tới điểm mờ ám trong chuyện này. 

Vì thế, anh muốn tìm người một nhà này hỏi cho rõ. 

"Mày cũng biết bọn tao chết oan sao lại còn muốn tới bắt, bọn tao rốt cuộc đã làm sai cái gì chứ, đều là đám người sống đáng hận kia sai." 

Chu Huân không trả lời vấn đề của Ôn Văn mà tràn đầy oán hận nói. 

"Hơi thở của cô ta không giống bốn quỷ hồn còn lại... xem ra, hôm nay mình chỉ cần tóm cô ta mà thôi." 

Ôn Văn suy tư một chút rồi nói: "Tao là thợ săn, bọn mày là quỷ, tao tới bắt bọn mày là chuyện hợp tình hợp lý, có cần nhiều lý do như vậy không chứ." 

Sát khí trên người Chu Huân lại càng nặng hơn, âm u nói với Ôn Văn: "Mày cũng là kẻ khoanh tay đứng nhìn, tất cả mọi người đều khoanh tay đứng nhìn, cho nên nhà bọn tao rơi vào kết cục như vậy, bọn mày chính là hung thủ!" 

"Đúng, đúng rồi, tao là hung thủ, vậy mày có thể nói cho tao biết, là ai giúp bọn mày báo thù không?" Ôn Văn có chút nhức đầu hỏi. 

"Tao hận, chính là đám bọn mày..." Chu Huân tiếp tục phát ra tiếng quỷ khóc với Ôn Văn, đám quỷ khác cũng phụ họa theo. 

Ôn Văn than khẽ một tiếng, tùy ý Chu Huân tự biên tự diễn ở đó, sau đó nhìn bà cụ Triệu Yến trong tay mình, nghiêng đầu hỏi: "Tui bắt bà lâu lắm rồi, có thủ đoạn gì thì mau ra tay đi, tui không ngại đâu." 

Nhưng bà cụ cũng chỉ kêu khóc với Ôn Văn, nội dung không khác nhóm Chu Huân là bao. 

"Hiểu rồi, mấy người không có năng lực khác." 

Ôn Văn rút một con dao găm ra, trực tiếp đâm vào bả vai bà cụ, là con dao găm khắc ký hiệu! 

Dao găm đâm vào người Triệu Yến, không phát sinh ra hiệu ứng ánh sáng gì đặc biệt, nhưng cơ thể quỷ hồn của bà ta lại dần dần tan rã, giống như bị hòa tan vậy. 

Thẳng đến khi bà ta sắp tan biến hoàn toàn, bà ta vẫn không biểu lộ năng lực gì khác thường, điều này làm Ôn Văn xác nhận Triệu Yến thật sự chỉ là quỷ hồn cơ bản. 

Vì thế Ôn Văn kích hoạt năng lực của găng tay Tai Ách, lực hút cực lớn xuất hiện hút Triệu Yến vào trong găng tay. 

"Dao găm ký hiệu có thể tạo thành lực sát thương rất lớn đối với quỷ hồn, nhưng không cần sử dụng nó để đối phó quỷ hồn thì tốt hơn, quá lãng phí năng lượng quỷ hồn. 

Thấy bà cụ Triệu Yến bị hút vào trong găng tay, bốn con quỷ còn lại đều phát ra tiếng rít gào, khí thế trên người không chỉ tăng vọt một cấp bậc. 

"Mày, mày cư nhiên giết chết bà nội tao, năm người bọn tao vẫn luôn nương tựa vào nhau mà sống..." Chu Huân còn muốn trách móc Ôn Văn thì đã bị anh trực tiếp cắt đứt. 

"Tao tới để săn giết bọn mày, không phải tới để tâm sự, có năng lực đặc biệt thì mau tung ra, không có thì chết, đơn giản vậy thôi." 

Khí thế âm trầm và điên cuồng còn khủng khiếp hơn cả quỷ hồn bộc phát ra từ người Ôn Văn, bốn quỷ hồn đang kêu rên đồng loạt lùi một bước, bọn họ cư nhiên hoảng sợ. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play