Trong những bộ phim kinh dị thường thấy hay có tình huống quỷ quái bị phong ấn thoát khỏi niêm phong. 

Sau đó quỷ hồn bắt đầu tác quái, cuối cùng sẽ giết hết toàn bộ diễn diên, hoặc là bị nhân vật chính may mắn giết chết. 

Như vậy sẽ có một vấn đề, một tên tay mơ không hay biết gì lại có thể giết chết một con quỷ, vậy mà người phong ấn rõ ràng có năng lực mạnh hơn nhiều lại chỉ phong ấn nó, lưu lại hậu họa? 

Trong phim thường có cách giải thích của riêng mình, nhưng có một điều rất rõ ràng. 

Đó chính là, phong ấn đơn giản hơn giết chết rất nhiều. 

Đối với loại quỷ hồn công thủ đều không được nhưng lại không thể dễ giết chết như thế này, phong ấn chính là lựa chọn tốt nhất. 

Vì thế khi gặp quỷ quái, phản ứng đầu tiên của Hiệp Hội Thợ Săn chính là phong ấn. 

Dù sao muốn giết quỷ hồn cũng tốn nhiều sức lực, thu hoạch lại không lớn. 

Phong ấn thì chỉ cần phong tỏa nơi đó, bên ngoài khắc một vòng ký hiệu là được.

Mà giết chết quỷ quái thì... 

Không có phương pháp hữu hiệu, cho dù là người siêu năng cấp bậc như Lâm Triết Viễn, muốn giết chết quỷ hồn cũng có chút cố sức. 

Quỷ hồn khẳng định chính là cấp bậc que trộn c*t của thế giới quái vật, phần lớn thợ săn nhìn thấy quỷ hồn đều sợ bị thứ phiền toái này quấy lấy. 

Nếu Ôn Văn muốn, anh cũng có thể phong ấn quỷ hồn, nhưng anh không cần phải làm vậy, bởi vì đối với anh bây giờ mà nói, quỷ hồn chính là một loại quái vật dễ đối phó. 

Dừng xe, Ôn Văn bước xuống, nhìn cửa hàng bánh bao đã tan hoang mà có chút cảm khái. 

"Nơi này thoạt nhìn đã không muốn tới gần rồi, vậy mà còn có người bị dụ chui vào, năng lực của quỷ hồn một nhà này rất thú vị. 

Theo tư liều thì năng lực của quỷ hồn nhà này là chế tạo ảo giác, thậm chí có thể tạo ra ảo cảnh lừa bịp. 

Trước khi nơi này bị phong ấn, người bình thường cho dù biết nơi này có vấn đề nhưng chỉ cần đi ngang qua sẽ bị đám quỷ hồn này mê hoặc. Ngay cả Diêm Tu tới trừ quỷ trước đó cũng không chú ý tới năng lực của đám quỷ hồn này. 

Nếu không phải lúc sắp bị mê hoặc được mặt nạ đánh thức thì Diêm Tu đã dính đạn rồi. 

"Chế tạo ảo cảnh... đây là một năng lực tốt, vừa vặn bây giờ Tần Sảng đang thăng cấp, mình có thể dùng quỷ hồn này để thế chỗ." 

Cửa hàng bánh bao sớm đã bị phong tỏa, mỗi lối ra vào đều bị khắc ký hiệu khó phát hiện, với sức lực của đám quỷ hồn này thì không thể nào vượt qua những ký hiệu này. 

Ôn Văn suy tư một hồi liền lấy thẻ nhân viên quản lý kho hàng đeo lên ngực. 

Năng lực của thẻ bài này trước khi thăng cấp là giúp Ôn Văn càng lý trí hơn, như vậy có thể giảm nhẹ ảnh hưởng của ảo cảnh. 

Sau khi thăng cấp thì có một tác dụng kỳ diệu, chính là bảo vệ tinh thần của Ôn Văn, đồng thời giảm thấp ảnh hưởng của siêu năng lực đối với anh. 

Làm nhân viên quản lý kho hàng khó tránh phải tiếp xúc với nhiều thứ nguy hiểm, năng lực này chính vì đề phòng nhân viên bị vật thu nhận ảnh hưởng mà gây ra tổn thất không cần thiết. 

Vừa lúc thích hợp dùng ở nơi này, nếu không phải vì thẻ bài có năng lực này, Ôn Văn cũng không chọn nơi này là mục tiêu đầu tiên. 

Dù sao thì có thể làm Diêm Tu dính đòn, chưa chắc nó không thể ảnh hưởng tới Ôn Văn. 

Sau khi chuẩn bị xong, Ôn Văn đeo bao tay, lấy ra một bình xịt đặc biệt, cẩn thận xịt lên giấy niêm phong, sau đó xé giấy rồi bước vào trong cửa hàng bánh bao. 

Xé giấy niêm phong rất đơn giản, nhưng làm sao để không lưu lại dấu vết thì cần có kỹ thuật. 

Mà Ôn Văn thì vừa vặn lại rất rành kỹ thuật này. 

Ừm, anh là thám tử đó nha, biết cũng dễ hiểu. 

Nếu Ôn Văn dùng thân phận thợ săn tự do tới thì đương nhiên không thành vấn đề. 

Nhưng quỷ hồn nơi này có khả năng có năng lực đặc biệt, Ôn Văn không biết người khác biết mình từng tới nơi này. 

Trước đây thì thôi đi, sau này nhân viên thu nhận sẽ ngày càng nhiều, nếu như mỗi con quái vật Ôn Văn đều dùng thân phận của mình đi bắt thì chỉ cần có ý, có thể dễ dàng tra ra thân phận của Ôn Văn. 

Vì thế khi quyết định bắt quái vật, Ôn Văn sẽ cố gắng không bại lộ thân phận. 

Bước vào cửa hàng bánh bao cũ nát, cảnh tượng trước mắt Ôn Văn đột nhiên biến đổi. 

Giống như cảnh trong phim kinh dị, thoáng chốc đã biến thành khung cảnh cửa hàng ấm áp. 

Bàn trong cửa hàng ngồi đầy người, chỉ còn lại hai ba cái ghế trống, trước quầy đặt một chồng vỉ hấp thật cao, mùi thơm mê người từ đó tỏa ra. 

Ôn Văn tinh mắt, mơ hồ có thể nhìn thấy bên cạnh chậu nhân bánh có tay chân con người. 

"Chào anh, anh muốn ăn gì?" Chu Huân, con gái của chủ cửa hàng luôn vui vẻ mỉm cười đi tới trước mặt Ôn Văn, cười giả lả hỏi. 

"Tùy tiện, mang bánh bao chiêu bài của tiệm là được rồi." 

Ôn Văn ngồi xuống chiếc bàn còn vài ghế trống, đánh giá cửa hàng ăn sáng này. 

Người thu tiền là người mẹ Mao Linh Linh, người quét dọn vệ sinh là bà cụ Triệu Yến, sau bếp là lão Chu và người cha Chu Khải Nhạc đang gói bánh bao. 

Hơn nữa còn có khách khứa đang ăn sáng, cảnh tượng sống động như thật. 

Nhưng Ôn Văn biết, hết thảy đều là giả dối, bởi vì anh có thể nhìn thấy tình cảnh thật sự. 

Tất cả những thứ này đều không tồn tại, chỉ có năm quỷ hồn sắc mặt tái mét vây quanh Ôn Văn, ánh mắt đầy oán hận nhìn anh chăm chăm. 

Có điều Ôn Văn làm như không thấy, thậm chí còn tự nhiên nói chuyện với vị khách ở bên cạnh, nói không chừng có thể moi được tin tức hữu dụng. 

Một lát sau, một vỉ bánh bao được Chu Huân bưng tới trước mặt Ôn Văn, Ôn Văn nhìn mà mắc ói. 

"Ừm... cửa tiệm đúng là ưu đãi tôi." 

Trong mắt người bình thường thì đây có lẽ chỉ là một phần bánh bao nóng hổi, nhưng trong mắt Ôn Văn thì đó là một đống sán heo lúc nhúc... 

Sán heo là ký sinh trùng chủ yếu trong cơ thể, có màu trắng sữa, bẹp, dài mảnh như sợi mì, không ngừng ngọ nguậy... 

Nó làm Ôn Văn nhớ tới mấy sợi dài trên mặt quỷ béo mà mình đã gặp ở Khương gia trước đó. 

"Ông anh nói đúng thật, phần bánh bao này coi như tôi mời." 

Ôn Văn lẳng lặng đẩy vỉ hấp tới trước mặt vị khách ngồi bên cạnh, chính mình không ăn chút nào. 

Đột nhiên, một âm thanh quen thuộc truyền vào lỗ tai Ôn Văn. 

"Văn Văn, hôm nay mẹ dẫn con tới ăn bánh bao, về nhà phải nghe lời mẹ đó!" 

"Con biết rồi mẹ." 

Một người phụ nữ có đôi mắt to rất có thần thái mặc váy dài in hoa dẫn theo một đứa bé trai khoảng tám tuổi đi vào tiệm, gọi hai vỉ bánh bao. 

Ánh mắt Ôn Văn có chút hoảng hốt, dáng vẻ của đứa nhỏ kia chính là anh lúc còn nhỏ. 

Mà người phụ nữ mặc váy dày kia, chính là mẹ anh. 

Anh nhớ rõ khi đó, anh chính là bảo bối trong nhà, được che chở từng li từng tí.

Đáng tiếc, mọi thứ không thể quay trở lại nữa rồi. 

Đáng tiếc, mọi thứ đã không thể quay trở lại nữa rồi. 

Anh không phá vỡ ảo cảnh này, chỉ tiếp tục nhìn người mẹ và đứa nhỏ kia ở cùng nhau. 

Tuổi thơ của anh không hề có ký ức tới tiệm bánh bao này, vì thế cảnh tượng này là do quỷ hồn tạo ra, mặc dù chỉ là giả nhưng Ôn Văn cũng không hi vọng nó biến mất. 

"Haiz... ký ức đã có chút mơ hồ rồi, mẹ mình là dáng vẻ như vậy sao, thật sự rất đẹp..." 

"Ít nhất có thể chứng minh, đôi mắt ti hí này là di truyền từ cha..." 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play