"Tao không muốn làm thứ này, đó là sỉ nhục kẻ điều khiển rối!"
Chát!
Một phát roi không chút khách khí quất vào người Từ Hải, người quất roi là con rối mỹ nữ tóc đen mặc quần áo thủy thủy, trước kia là Từ Hải cầm roi quất con rối này chơi đùa, tình huống bây giờ lại đảo ngược.
Từ Hải bị treo trong phòng giam, chịu đựng trận đòn roi mà đáng lý ra không phải chịu.
Ôn Văn đứng ở bên cạnh, trừng cặp mắt cá chết chỉ huy con rối mỹ nữ, anh xem xem Từ Hải có chịu thỏa hiệp hay không.
"Mày không chịu làm, tao sẽ dùng hết tất cả bảo bối đạo cụ mày tích trữ trên người mày một lần!" Ôn Văn vừa nghịch mớ đạo cụ kia vừa tàn bạo nói.
Đạo cụ của Từ Hải không thể nói là phong phú, nhưng nếu dùng hết thì chỉ sợ sẽ tàn đời mất.
"Tao quả thật là quái vật, nhưng tao cũng là nghệ thuật gia, làm thứ đồ như vậy đúng là sỉ nhục nghệ thuật!" Từ Hải vẫn mạnh miệng nói.
"Mày không chịu làm thì tao sẽ đi tìm người khác làm, sau khi thứ đó làm xong, mày là đứa đầu tiên dùng nó!" Ôn Văn lần thứ hai uy hiếp.
Từ Hải nghe Ôn Văn nói mà muốn khóc, tên này khẳng định chính là ác ma.
"Hoặc là, đưa mày tới phòng của Hồ Ấu Lăng, để mày biến thành bã thật sự!" Ôn Văn bổ sung.
Từ Hải quay đầu nhìn sang phòng giam Hồ Ấu Lăng, nhìn Hồ Ấu Lăng đang tạo dáng yêu kiều, hắn thậm chí có chút chờ mong.
Nhưng nghĩ tới kết cục sau một phen sung sướng thì quéo ngay.
Cuối cùng, ý chí của Từ Hải cũng không thể kiên định nổi, sau n lần uy hiếp của Ôn Văn, hắn rốt cuộc thỏa hiệp, muốn Ôn Văn cung cấp một đống lớn nguyên liệu rồi bắt đầu chế tạo.
Ôn Văn cũng không lo lắng Từ Hải giở chiêu trò, chỉ cần còn ở trong trạm thu nhận thì Từ Hải không thể làm ra chuyện thiêu thân gì.
Để chế tạo con rồi này, Ôn Văn mua cho Từ Hải hai con lợn cái, còn có một chút silicon và một ít vật liệu thường dùng trong thẩm mỹ viện, cũng coi như tốn không ít tiền, nếu Từ Hải làm không tốt, Ôn Văn sẽ bán búp bê của hắn để trả nợ.
Từ Hải chế tạo búp bê cần ít nhất ba ngày, vì thế Ôn Văn dự định nhân cơ hội đi tìm số quỷ hồn kia chơi đùa.
Số quỷ hồn mà Diêm Tu chừa lại thoạt nhìn đều không dễ đối phó, Ôn Văn chỉ có thể lựa chọn quỷ hồn trông có vẻ dễ đối phó một chút để ra tay.
Có điều quỷ hồn không dễ đối phó cũng có nghĩa là thực lực mạnh mẽ, có thể mang tới càng nhiều lợi ích cho Ôn Văn hơn.
Mục tiêu đầu tiên của Ôn Văn đêm nay là một cửa hàng bánh bao bên ngoại ô phía đông, cửa hàng bánh bao này tên là Cửa Hàng Bánh Bao Hấp Ăn Ngon
Theo tư liệu của Hiệp Hội Thợ Săn thì cửa hàng này do một gia đình năm người kinh doanh, ba thế hệ cùng chống đỡ cửa hàng này, lúc ban đầu chính là người làm ăn chân chính.
Lão Chu cả đời làm bánh bao và người bạn già Triệu Yến, con trai Chu Khải Nhạc và con dâu Mao Linh Linh là người kế thừa, cuối cùng là cháu gái dùng khoảng thời gian rảnh sau khi học xong tới cửa hàng phụ giúp.
Bọn họ làm bánh bao rất có lương tâm, nguyên liệu được chọn lựa tỉ mỉ, đã tốt rồi vẫn muốn tốt hơn, không ngừng thay đổi khẩu vị, vì thế danh tiếng cũng rất tốt.
Người một nhà hòa thuận vui vẻ, cuộc sống rất tốt đẹp.
Nhưng mọi thứ chỉ vì một tin tức mà thay đổi.
Có một đoạn thời gian, khu Hoa Phủ nổi lên hoạt động giữ gìn an toàn thực phẩm, một lượng lớn cửa hàng không đạt tiêu chuẩn chất lượng vệ sinh hoặc sử dụng chất phụ gia không đúng quy định bị đóng cửa trừng phạt, nhà xưởng làm dầu từ chất thải cũng bị niêm phong.
Người người đều chú ý tới vấn đề an toàn thực phẩm, đủ loại vấn đề bị đưa ra ánh sáng tạo ảnh ảnh hưởng rất lớn đối với nghề kinh doanh thực phẩm.
Đây đương nhiên là chuyện tốt, ít nhất lúc ra ngoài ăn cơm sẽ an tâm hơn rất nhiều.
Mãi đến một ngày nọ, tin tức về một cửa hàng bánh bao bụng dạ ác độc vì muốn tiết kiệm nguyên vật liệu mà bỏ thêm vụn giấy vào trong nhân xuất hiện rồi không hiểu sao hot lên, có hơn trăm ngàn người, thậm chí là cả triệu người quan tâm.
Mà hình ảnh trong bài viết đó, lại chính là hình cửa hàng Bánh Bao Hấp Ăn Ngon...
Mặc dù trong bài viết không đề tên cửa hàng là cửa hàng Bánh Bao Hấp Ăn Ngon nhưng cửa hàng Bánh Bao Hấp Ăn Ngon cũng vì thế mà bị đẩy lên đầu ngọn sóng.
Hình ảnh không bị xử lý làm mờ dễ dàng bị người ta tìm được, cửa hàng vốn buôn bán rất rốt đột nhiên tuột dốc không phanh, thường xuyên có ban ngành vệ sinh tới kiểm tra, hơn nữa cả nhà bọn họ cũng bị hàng xóm láng giềng lạnh lùng khinh bỉ.
Mặc dù bọn họ đã cố gắng giải thích và làm sáng tỏ nhưng không có ai chịu tin tưởng.
Khi mấy chục ngàn người, thậm chí là mấy trăm ngàn người nhận định cửa hàng bạn có vấn đề, thì cửa hàng bạn thật sự có vấn đề.
Chỉ với một nhà bình thường vài nhân khẩu, không quản bọn họ nói gì cũng không thể thay đổi hiện trạng.
Ánh mắt của quần chúng sáng như tuyết, nhưng thứ mà quần chúng nhìn thấy có đôi khi lại không phải do bọn họ quyết định.
Sau khi sự tình nháo lớn, khi chân tướng nổi lên mặt nước, bên chính phủ đứng ra làm sáng tỏ cho cửa hàng Bánh Bao Hấp Ăn Ngon, một số ít bạn mạng lý trí cũng lên tiếng giải thích hiup1.
Cứ vậy, sự tình trôi qua, nhưng tổn thương của gia đình bọn họ lại không thể nào được bù đắp trọn vẹn.
Hàng xóm láng giềng vẫn xa lánh, bạn mạng dùng ngòi bút làm vũ khí không hề đề cập tới tin tức này thì đã coi là mình không tổn hại người khác, mà bọn họ giả tạo tin tức đăng lên truyền thông, chỉ cần xóa đi là xong chuyện.
Nhiệt độ tuy đã hạ thấp nhưng việc kinh doanh lại không thể chuyển biến tốt đẹp, gia đình vốn hạnh phúc mỹ mãn lại gần như tan vỡ.
Đột nhiên có một ngày, hương vị của cửa hàng Bánh Bao Hấp Ăn Ngon thay đổi, ăn rất là ngon, chỉ cần đi ngang qua ngửi thấy hương vị liền bị kích thích thèm ăn.
Tình hình kinh doanh của cửa hàng cũng khá hơn, mọi chuyện phát triển theo hướng tốt đẹp.
Cứ vậy kéo dài hơn một tháng, đó là một buổi sáng sớm, khi mọi người tới mua bánh bao thì phát hiện cả nhà năm sinh mạng đã cùng treo cổ trong cửa hàng!
Cảnh sát tới điều tra rồi xác nhận là tự sát, ở trong tủ lạnh cửa hàng phát hiện hai thi thể một nam một nữ chỉ còn lại xương cốt.
Mà phóng viên và nhà nhiếp ảnh đã chụp hình và tung tin tức một tháng trước đã ly kỳ mất tích...
...
"Ồ, vụ án này có chút thú vị, có chút đáng ngờ, vì sao cả nhà bọn họ phải tự sát, bọn họ chỉ là năm người bình thường, sao có thể bắt cóc hai người sống mà tận một tháng sau cũng không bị ai phát hiện chứ?"
Bởi vì nghề thám tử phát triển, cộng thêm cảnh sát năng lực giỏi, tỉ lệ phá án của khu Hoa Phủ rất cao, vụ án mất tích suốt cả tháng như hai người này thật sự rất hiếm thấy, rất ít vụ hơn một tháng mà không có manh mối.
"Chẳng lẽ có sức mạnh siêu nhiêu tham gia?"
"Cái này khó nói, dù sao thì năm quỷ hồn này cũng khó đối phó."
Theo tư liệu có được, sau khi cảnh sát niêm phong cửa hàng bánh bao thì cứ mỗi sáng sớm căn nhà trống kia lại xuất hiện tiếng rao bán bánh bao.
Một khi có người tiến vào, lúc đi ra trong bụng cũng không biết đã ăn thứ gì.
Đồ bẩn, côn trùng thì còn đỡ, có người còn nuốt cả đinh sắt và vụn gỗ, may mắn thì còn có thể phẫu thuật cứu lại, xui thì trực tiếp tử vong ngay trong tiệm.
Sự kiện siêu tự nhiên rõ ràng như vậy đương nhiên hút sự chú ý của Hiệp Hội Thợ Săn, sau khi dùng phương pháp đơn giản không thể giải quyết được, bọn họ liền phong ấn nơi này lại.