Khu Hoa Phủ vẫn luôn coi trọng văn hóa truyền thừa, Ôn Văn mặc dù chưa học xong đại học nhưng ít nhiều gì cũng xem hiểu được cổ văn, chỉ là lúc đọc có chút cố sức mà thôi.
Quyển nhật ký này viết bằng bút lông, trang thứ nhất viết: 'Tống, ngày hai mươi tám tháng chạp năm Thiên Bảo thứ năm, kiếm pháp có được chút thành tựu, gặp một ngọn núi thần quái, tiến vào khám phá thì liền gia nhập vào Trạm Thu Nhận Tai Ách...'
"Năm Thiên Bảo thứ năm là năm nào?"
Ôn Văn bấm đốt tay tính toán một chút, phát hiện quyển nhật ký này có hơn một nghìn năm lịch sử, chứng tỏ ít nhất ngàn năm trước, Trạm Thu Nhận Tai Ách cũng đã tồn tại.
Tiếp tục lật xem, cũng không phát hiện tin tức quan trọng, chủ yếu là người anh em này viết nhật ký quá qua loa, Ôn Văn có thể xem hiểu nhưng không thể tìm được tin tức quan trọng.
Ví dụ như có một trang thế này: "Ngày mùng sáu tháng hai năm Thiên Bảo thứ chín, nghe nói núi Tề Linh có yêu quái liền tới xem thử, gặp lang yêu, chém một kiếm lấy mạng, gặp nghiệt long, đấu pháp tám mươi mốt hồi, không địch lại liền trốn đi..."
Toàn bộ quyển nhật ký không có ghi chép nào chi tiết, như cấp bậc lang yêu là gì, tập tính lang yêu ra sao, tất cả đều không có, điều này làm Ôn Văn muốn thu hoạch chút tri thức có giá trị cũng là không có khả năng.
Có điều ở mặt sau quyển nhật ký thì có vẽ một đống người que diêm xấu xí cầm côn làm ra các loại động tác, cũng không biết rốt cuộc là đang làm gì.
"Núi Tề Linh... cái tên này sao quen thế nhỉ, bá kê song sát không phải là từ núi Tề Linh sao, xem ra nơi này thời xưa có rất nhiều quái vật sinh sống, chờ đến khi thực lực đủ mạnh thì có thể tới đó bắt chút quái vật."
Ôn Văn ghi nhớ địa danh này, cũng tức là một ngày nào đó đám quái vật ở đó sẽ gặp nạn.
Cuối cùng kiểm tra thêm một vòng nữa, xác nhận trong phòng đã không còn gì giá trị, khí đen trên người Ôn Văn liền tuôn ra bao phủ khắp cả phòng.
Tất cả những vết chân, dấu tay, vết tích hoạt động, toàn bộ đều bị xóa đi.
"Đâu thể nào để người ta biết mình làm chuyện vơ vét này chứ."
Cười khà khà hai tiếng, Ôn Văn nhét hết mớ đồ tốt vào trong vali, rời khỏi khu nhà ở.
"Aiz, có đôi khi nhiều người cũng không hẳn là chuyện tốt, vốn toàn bộ trạm thu nhận này đều là không gian tư nhân của mình, nhưng bây giờ người ta có phòng ngủ mà mình thì không."
Oán giận hai tiếng, sau đó Ôn Văn rời khỏi Trạm Thu Nhận Tai Ách.
Lúc ra ngoài, Ôn Văn phát hiện con rắn tam nhãn huyễn quang kia đã bò ra khỏi vạc thủy tinh của mình, chờ ngoài cửa nhà vệ sinh, trông mong chờ Ôn Văn cho ăn.
Nuôi một thời gian đủ dài, con rắn nhỏ này đã khá dính người, hơn nữa chỉ số thông minh cũng khá cao, thỉnh thoảng Ôn Văn có thể lệnh cho nó làm chút việc nhỏ.
Tỷ như khi đang ngồi chồm hổm trên bồn cầu mới phát hiện hết giấy...
Đúng vậy, là ngồi chồm hổm.
Ôn Văn cảm thấy ngồi bẹp đi xí không thoải mái, vì thế vẫn luôn giẫm lên bồn cầu mà đi.
Vốn tư thế này khá là cố sức, nhưng sau khi trở thành người siêu năng, có được thân thể mạnh mẽ cân đối, ngồi chồm hổm trên bệ xí đối với Ôn Văn chỉ nhẹ nhàng như ăn một bữa sáng.
Nếu như muốn, chậm chí anh còn có thể đứng chổng ngược...
"Không biết khi nào Cung Bảo Đinh mới có thể chân chính tiến vào trạm thu nhận, khoảng thời gian này mình cũng không thể nhàn rỗi, ra ngoài xem thử xem có tìm được chút manh mối nào hữu dụng hay không vậy."
Bởi vì có đồng chí Diêm Tu chăm chỉ cần mẫn, Ôn Văn tạm thời không muốn săn quỷ hồn, vì thế anh đi tới một nhà hàng.
Phù Dung Tiểu Trù.
Không sai, Ôn Văn tới tìm Chu Kỳ Bái là muốn có manh mối, sau hai lần tiếp xúc, Ôn Văn phát hiện trong tay Chu Kỳ Bái có rất nhiều tin tức mà Hiệp Hội Thợ Săn không có.
Mà muốn có được số tin tức này, Ôn Văn cần phải bỏ ra chút tiết tháo không đáng kể mà thôi.
Cái chuyện ném tiết tháo này, có một lần thì sẽ có một vạn lần.
Phát hiện Ôn Văn tới, Chu Kỳ Bái lập tức ngừng lại công việc, niềm nở đi tới trước mặt Ôn Văn.
Không ai dám ngăn cản hành vi đột ngột đình công của Chu Kỳ Bái, bởi vì Phù Dung Tiểu Trù có được thành công như vây giờ đều nhờ vào tay nghề của Chu Kỳ Bái.
Đối với Chu Kỳ Bái mà nói, hiện giờ Ôn Văn chính là thợ săn có quan hệ tốt nhất với mình.
Chỉ có Ôn Văn chịu giúp hắn làm một vài chuyện kỳ quái.
Gặp lại Chu Kỳ Bái, thực lực của Ôn Văn đã khác với trước rất nhiều, nhưng đứng trước mặt người này vẫn cảm thấy cảm giác áp bách rất lớn.
Trong cơ thể cao lớn của Chu Kỳ Bái không phải thịt mỡ, mà còn có sức mạnh kinh người!
Ít nhất thì hiện giờ, Ôn Văn chắc chắn không phải đối thủ của Chu Kỳ Bái.
"Hai lần trước tôi cảm thấy rất thỏa mãn, ông còn tin tức nào cho tôi không?" Ôn Văn chủ động hỏi.
"Có, đương nhiên là có, he he, tôi biết ngay là cậu muốn loại tin tức này nên tôi đặc biệt lưu ý giúp cậu, sớm đã chờ cậu tới rồi."
Chu Kỳ Bái xoa xoa tay, thô bỉ nói với Ôn Văn, dáng vẻ này nếu để đồng nghiệp trong nhà hàng Phù Dung Tiểu Trù nhìn thấy thì nhất định sẽ mở rộng tầm mắt.
Mặc dù tướng mạo không xuất chúng, nhưng vì cơ thể cường tráng và tài nghệ nấu ăn hàng đầu nên có không ít mỹ nữ hâm mộ Chu Kỳ Bái.
Nhưng Chu Kỳ Bái từ trước tới nay chưa từng biến sắc.
Vẻ mặt bỉ ổi thế này lại càng chưa từng thấy qua.
"Lần này ông muốn video hay là hình?" Ôn Văn nghiêm túc hỏi.
Chu Kỳ Bái cười thần bí nói: "Lần này tôi không muốn video cũng không muốn hình."
"Vậy ông muốn..." Trong lòng Ôn Văn có chút dự cảm không tốt.
"Tôi muốn búp bê, không phải là loại bơm hơi chất lượng kém kia, là loại cực kỳ chân thật!" Chu Kỳ Bái nắm bả vai Ôn Văn, thực mong đợi nói.
Ánh mắt Ôn Văn có chút dựng đứng, video với hình ảnh thì còn dễ nói, nhưng nếu tìm loại búp bê này thì sẽ bị người ta cho là đại biến thái mất!
"Tôi có thể đổi điều kiện không?" Ôn Văn có chút khó xử, không phải là vấn đề chế tạo thừ đồ như vậy là có tiết tháo hay không nữa rồi, cho dù anh muốn thì cũng không có kỹ thuật đó!
Chu Kỳ Bái lắc đầu, hai lỗ tai to vỗ bôm bốp.
"Tin tức lần này là một vật thần bí rất mạnh mẽ, giá trị cao hấp hai lần giao dịch trước, vì thế yêu cầu của tôi cũng cao hơn."
Sắc mặt Ôn Văn có chút âm trầm, có nên đi bắt quỷ hồn hay không, tuy số dễ đã bị Diêm Tu quăng lưới hốt hết rồi nhưng số còn lại chất lượng có lẽ rất cao, nói không chừng có thể gặp được quỷ quái có năng lực đặc biệt...
Ôn Văn vốn đã định từ bỏ nhưng đột nhiên tia sáng lóe lên, anh không thể chế tạo thứ này, nhưng có thể bảo Từ Hải làm mà!
Được xem là một kẻ điều khiển rối, Từ Hải khẳng định có năng lực chế tạo ra búp bê làm Chu Kỳ Bái hài lòng, lại còn không cần Ôn Văn phải vất bỏ tiết tháo của mình.
Hai con rối nữ xinh đẹp đang làm việc trong trạm thu nhận hiện giờ chính là do Từ Hải làm!
Sau khi nghĩ thông suốt, Ôn Văn vỗ tay một cái, đảm bảo nói với Chu Kỳ Bái: "Mấy ngày nữa tôi sẽ mang đồ tới cho ông, nhưng đổi lại, ông nhất định phải xác nhận tính chân thực của tin tức kia!"
"Cậu yên tâm, Chu Kỳ Bái tôi trước nay buôn bán không lừa gạt người khác!"
Ánh mắt Chu Kỳ Bái sáng rực, vỗ mạnh lên vai Ôn Văn, lực mạnh tới mức làm Ôn Văn lảo đảo.
"Chỉ cần cậu hoàn thành được việc này, cậu vĩnh viễn là bằng hữu của Chu Kỳ Bái tôi!"
"Ắt ắt ắt, ắt xì!"
Trong trạm thu nhận, Từ Hải vuốt mũi, trong lòng có chút kỳ quái.
"Sao mình lại có dự cảm xấu thế nhỉ..."