Lâm Triết Viễn đi tới đối diện Cung Bảo Đinh hỏi: "Vấn đề cuối cùng, ngày đó vì sao L tiên sinh lại không giết chú?"
"Vấn đề này tôi cũng rất khó hiểu, khi đó hắn quả thật đã muốn ra tay rồi nhưng có một hồi chuông vang lên thì hắn lại ngừng tay."
"Tiếng chuông à?" Lâm Triết Viễn nhíu mày.
Cung Bảo Đinh nghĩ lại tình cảnh khi đó: "Không sai, tiếng chuông, sau khi tiếng chuông vang lên, L tiên tinh nói: 'Không phải mày nói cho tao biết nó ở đây à? Sao bây giờ lại không cho tao giết chứ?'."
"Tức là không phải L tiên sinh tìm được tôi, là có kẻ khác báo vị trí cho hắn biết."
"Xem ra chuyện của L tiên sinh vẫn chưa kết thúc, còn có đồng đảng ẩn mình phía sau."
Biết được chuyện này, Lâm Triết Viễn cũng không chán nản, đối với thợ săn thì phiền phức vĩnh viễn không thể nào giải quyết hết.
"Đoạn thời gian ngắn tiếp theo, chú phải chịu giám sát, đến khi có thể xác nhận là chú không có vấn đề, chú đồng ý không?"
Mặc dù Lâm Triết Viễn đã không còn hoài nghi Cung Bảo Đinh, nhưng quy trình cần thiết vẫn phải làm.
"Không thành vấn đề, tôi sẽ tiếp nhận giám sát."
Kỳ thực bản thân Cung Bảo Đinh cũng muốn như vậy, mặc dù giao dịch của anh và người áo đen kia trông có vẻ không có vấn đề, nhưng anh vẫn muốn xác nhận xem trên người mình có lưu lại chút ám thủ nào của người kia hay không.
Lúc bị người của hiệp hội đưa ra ngoài, Cung Bảo Đinh sờ sờ ngực một chút.
Không biết từ khi nào, dây chuyền huy hiệu của nhân viên thu nhận đã xuất hiện trên cổ anh...
...
Ở bên kia, trong trạm thu nhận, Ôn Văn đang xoa xoa tay lén lút xem mấy thứ mà Cung Bảo Đinh để lại.
Trước đó Cung Bảo Đinh tiến vào với hình thái linh hồn, vì thế ngoại trừ dây chuyền của nhân viên thu nhận bị buộc định thì không thể mang theo thứ gì.
Mà Ôn Văn có quyền hạn rất cao, anh có thể tùy ý lật xem đồ đạc của nhân viên khác.
Đồng phục của nhân viên thu nhận, có cùng phong cách với bộ của Ôn Văn, nhưng thoạt nhìn có khác biệt rất lớn, người bình thường rất khó liên hệ hai người với nhau.
Đồng phục của Ôn Văn thoải mái phóng khoáng một chút, mà Cung Bảo Đinh thì nghiêm túc hơn.
Hơn nữa đồng phục của Cung Bảo Đinh mặc dù tốt hơn quần áo bình thường nhưng vẫn có khác biệt rất lớn với bộ của Ôn Văn, đó là khác biệt của mẫu có một không hai và mẫu được sản xuất số lượng lớn.
Hơn nữa Cung Bảo Đinh cần phải thông qua xiềng xích tiến hành nghi thức đặc biệt mới có thể tiến vào trạm thu nhận, mà Ôn Văn thì có thể trực tiếp tiến vào.
Điều này làm Ôn Văn lại càng khẳng định mình là đặc biệt hơn.
Điểm đặc biệt này từ đâu mà có, anh không thể nói được.
Có lẽ vì anh là nhân viên đầu viên của trạm thu nhận sau khi kích hoạt lại.
Cũng có lẽ vì anh vốn đã đặc biệt.
Sau khi xem qua một lượt, Ôn Văn cầm lấy chìa khóa phòng của Cung Bảo Đinh, đi tới khu nhà ở ở khu đầu mối Tai Họa.
Mỗi nhân viên thu nhận đều có phòng của riêng mình, nhưng Ôn Văn thì không có...
Anh vốn đã muốn rình coi mấy căn phòng ở nơi này rất lâu rồi, nhưng vì không có chìa khóa mà không vào được.
Làm thám tử vốn có kỹ thuật cạy cửa rất thành thạo, nhưng cửa phòng ở trạm thu nhận thì lực bất tòng tâm.
Mở cửa ra, trong không khí truyền tới mùi nấm mốc làm Ôn Văn không khỏi bịt mũi, hiển hiên đã lâu rồi không có người tiến vào nơi này.
Nhìn bày trí cổ xưa bên trong giống như là chỗ ở của người thời xưa, ánh mắt Ôn Văn sáng ngời.
Tùy tiện lôi một thứ ra thôi cũng có thể tính là đồ cổ, bình, chén, dĩa... có lẽ sẽ bán được giá tốt."
"Cảm giác này giống như đang tầm bảo vậy, he he he."
Trước tiên Ôn Văn mang hết số đồ trông đáng giá nhất ra ngoài cửa, số còn dư lại thì muốn lưu lại cho Cung Bảo Đinh, anh ăn được thịt thì cũng phải để người ta ăn canh chứ!
Lấy đồ lồ lộ bên ngoài xong, Ôn Văn bắt đầu tìm kiếm kĩ hơn.
Đây là chỗ ở của nhân viên thu nhận, chắc chắn sẽ có những thứ hữu dụng.
Rất nhanh, Ôn Văn đã tìm thấy đồ vật mà nhân viên phòng này ẩn giấu trong ngăn tủ hai lớp.
Phía trên cùng là mấy cái thỏi vàng và một ít bạc!
"Khụ khụ... có lẽ mình nên từ bỏ thú vui kiếm tiền cấp thấp này."
"Mình phải chuyên tâm săn giết quái vật, tất cả đều là tinh thần trọng nghĩa, tiền tài này nọ chỉ là mây bay."
Ôn Văn vừa bỏ vàng bạc vào túi vừa lẩm bẩm, số vàng bạc này thật sự mang tới kích thích rất lớn cho anh.
Nhớ tới mấy năm làm thám tử, anh thậm chí còn không trữ đủ tiền để mua nhà, thật sự rất là buồn khi phải nói ra điều chua xót này.
Có điều sau này anh không phải rầu rĩ về chuyện tiền tài nữa rồi, Trạm Thu Nhận Tai Ách chính là một kho tàng, chỉ cần nhờ vào kho tàng này thì Ôn Văn có thể kiếm được tiền tài đếm không xuể rồi!
Ngoại trừ vàng và bạc bắt mắt nhất, còn có vài thứ làm anh chú ý.
Một con dao găm cổ khí lạnh bức người, một con búp bê cỏ có dáng vẻ quỷ dị, còn có một cái sừng dài cong queo không biết là của sinh vật gì, còn có một mặt dây chuyền ngọc bích.
Bốn món này, trông có vẽ từng là vật phẩm siêu năng.
Nhưng bây giờ ngoại trừ con dao găm thì ba thứ kia không hề có linh tính, dù sao thời gian cũng đã quá lâu.
Con dao găm này không hề có chút vết tích rỉ sét nào, Ôn Văn cầm lên vung vung một chút, cảm giác rất thuận tay, thậm chí so với con dao găm khắc ký hiệu mà anh tỉ mỉ chế tạo ra còn tốt hơn nhiều.
"Mình đã có dao găm ký tự rồi.... có điều vũ khí thì mình cũng không chê ít, dùng đồ cổ chém người, nghĩ tới thôi cũng thấy sướng rồi."
Ba món đồ kia, Ôn Văn chỉ cầm lấy cái sừng dài, thứ này mặc dù đã không còn linh tính nhưng cũng là tài liệu quý giá.
Về phần hai món đồ còn lại, anh muốn để lại cho Cung Bảo Đinh.
Nếu Ôn Văn không cướp bóc chuyến này thì mọi thứ trong phòng vốn đều là của Cung Bảo Đinh.
Anh khép lại tường kép, tiếp tục tìm kiếm trong phòng.
Trong phòng sách có một kệ sách, bên trên chất đầy sách cổ, nhưng vì đã không không được bảo dưỡng nên số sách này phần lớn đều đã rách bươm.
Ôn Văn chọn lấy vài quyền còn hoàn chỉnh nhất mang đi, dự định làm đổ cổ mang đi bán, mấy thứ này cũng đáng mấy đồng tiền đi?
Đột nhiên, Ôn Văn nhìn thấy một cái hộp trên kệ sách, cái hộp này được đậy kín, thứ bên trong có lẽ rất quan trọng.
Ôn Văn thực mong đợi mở hộp ra, quả nhiên quyển sách ở bên trong vẫn còn hoàn chỉnh, không bị hư hại quá nghiêm trọng.
Anh mở quyển trên cùng, sau đó biểu tình liền cứng ngắc.
Thứ này cư nhiên là sách đen thời cổ, là cái loại có hình vẽ!
Cả hai ba quyển bên trên đều là loại sách đen này, Ôn Văn vốn còn rất tôn trọng vị tiền bối không biết tên này, nhưng sau khi thấy mấy thứ này thì cảm thấy...
Ừm, thân thiết hơn nhiều.
Thứ này, Ôn Văn không định mang đi bán, mặc dù là đồ cổ nhưng bán sách đen như vậy sẽ có chút ảnh hưởng tới danh tiếng của Ôn Văn.
"Ừm, mấy thứ này để lại cho Cung Bảo Đinh đi, ổng lớn tuổi vậy rồi mà vẫn còn độc thân, có lẽ sẽ cần."
Cười gian vài tiếng, Ôn Văn lôi ra một thứ khác biệt ở dưới cùng.
Đó là một quyển nhật ký nhỏ, bên trên ghi là, hiệp khách, Lâm Tùng Chi.