Người đàn ông mặc vest kia cũng không trò chuyện dư thừa, đưa cho Cung Bảo Đinh một cái vali màu bạc, một chìa khóa và một sợi xích màu đen lớn cỡ nửa ngón tay dài hơn mười mét.
Ôn Văn nhìn đồ mà Cung Bảo Đinh nhận được, giải thích.
"Trong vali là đồng phục và huy hiệu, chất liệu đồng phục tốt hơn quần áo bình thường, huy hiệu có tác dụng giúp anh cảm nhận được uy hiếp từ quái vật."
"Chìa khóa này là căn phòng số 1 bên khu nhà ở, nếu lăn lộn ngoài đời gặp khó khăn thì có thể vào ở trong trạm thu nhận ở.
Nói tới chìa khóa, Ôn Văn lại có chút ghen tị.
Với tư cách là người có quyền hạn cao nhất trạm thu nhận hiện giờ, nơi này cư nhiên lại không có phòng dành riêng cho anh, mà phòng ở khu nhà thì anh cũng không vào được.
Hiện giờ Cung Bảo Đinh là người mới lại nhận được ngay một phòng, lão đại như anh lại không có phòng, cảm thấy có chút không công bằng.
Có điều Ôn Văn cũng biết, anh không có phòng chính vì anh là sự tồn tại đặc biệt trong trạm thu nhận này.
Nếu dùng sự đặc biệt này để đổi lấy một phòng ở, Ôn Văn chắc chắn sẽ không chịu.
"Cuối cùng là xiềng xích này, sợi xích này không thể bị phá hủy, kiên cố không gì sánh bằng, quái vật bị trói lại sẽ không thể phản kháng, hơn nữa anh có thể dùng sợi xích này làm nghi thức đơn giản, tiến vào trạm thu nhận."
Sợi xích này không có gì để nói, nó cùng chất liệu với xiềng xích màu đen chui ra từ trong găng tay Tai Ách của Ôn Văn.
Những tin tức này đều là sau khi Cung Bảo Đinh ký hợp đồng, Ôn Văn mới biết.
Sau đó Ôn Văn dẫn Cung Bảo Đinh tới trước phòng để nhận diện, sau đó đưa linh hồn của anh về chỗ cũ.
...
Lúc này, Cung Bảo Đinh đang nằm trên giường bệnh, quần áo bệnh nhân mở rộng.
Một cô y tá nhỏ nhắn xinh xắn đang dùng khăn ướt lau sạch thân thể anh.
Bởi vì cơ thể Cung Bảo Đinh không thể di động một chút nào nên chỉ có thể dùng phương pháp này để làm vệ sinh.
Đối với Cung Bảo Đinh tuy thể xác hôn mê nhưng ý thức vẫn tỉnh táo thì thời gian vệ sinh thân thể chính là thời khắc hạnh phúc nhất.
Lúc cô y tá lau tới thân dưới của Cung Bảo Đinh, linh hồn Cung Bảo Đinh trở về thân thể.
Cảm nhận được kích thích ập tới, anh lập tức nổi lên phản ứng, dựng thẳng.
Mặt Cung Bảo Đinh đỏ lên, nếu không phải hiện giờ linh hồn vừa mới quay trở lại cơ thể, vẫn chưa thể tỉnh lại, bằng không anh thật sự muốn tìm một cái lỗ mà chui vào.
Không nên như vậy, không chết cũng tốt, được y tá xinh đẹp lau người cũng tốt, đều là chuyện hạnh phục.
Hai chuyện hạnh phúc gộp chung lại với nhau phải là hạnh phúc nhân đôi mới đúng.
Nhưng vì sao lại xấu hổ như vậy chứ!
Phải biết, y tá này cũng xấp xỉ tuổi con gái anh, anh có phản ứng thì chẳng phải còn không bằng cầm thú à?
À đúng rồi, anh không có con gái.
Kỳ thực trước đây khi được lau người, Cung Bảo Đinh cũng đã muốn bắt đầu phản ứng rồi, chỉ là khi đó có tâm mà không có lực....
Y tá nhỏ cũng không xấu hổ, cũng không cảm thấy khó chịu, có thể tới Hiệp Hội Thợ Săn làm y tá thì đều là người có kinh nghiệm phong phú, tình cảnh nào mà chưa từng gặp phải.
Giống như Cung Bảo Đinh, thật sự không đáng nhắc tới.
Đầu tiên cô quan sát Cung Bảo Đinh hai giây, sau đó đặt tay lên lồng ngực anh, cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ thì vui sướng chạy ra ngoài.
Một lát sau, nhóm bác sĩ ở phân bộ đều chạy tới phòng bệnh, kiểm tra toàn diện cho Cung Bảo Đinh.
Sau một phen kiểm tra thì bọn họ phát hiện cơ năng cơ thể của Cung Bảo Đinh đang nhanh chóng hồi phục, chất độc trí mạng kia đã hoàn toàn bị loại bỏ!
...
Khôi phục tầm nửa ngày, Cung Bảo Đinh rốt cuộc có thể mở mắt.
Lúc này Lâm Triết Viễn đang ngồi bên cạnh giường bệnh, vừa gọt táo, vừa nhìn anh.
Trên chiếc bàn trước mặt Lâm Triết Viễn, quả táo được khắc thành đủ loại hình dáng, hiển nhiên Lâm Triết Viễn đã ngồi đây rất lâu rồi.
"Rốt cuộc cũng tỉnh, bây giờ chú có thể nói chuyện không?"
Cung Bảo Đinh dùng tay chống đỡ cơ thể, ngồi dậy một chút rồi gật đầu nói: "Cảm giác hiện giờ rất tốt."
"Tôi không ngờ chú lại có thể tỉnh lại nhanh như vậy, không quản là vì lý do gì, tôi đều mừng cho chú." Lâm Triết Viễn chân thành nói.
Cung Bảo Đinh bước xuống giường bệnh, thử đi vài bước, giống như người bị bệnh nặng mới khỏi, đi lại thực khó khăn.
"Cảm giác thế nào?"
Xúc tua thần kinh đỏ như máu từ trên người Lâm Triết Viễn lan ra vây xung quanh Cung Bảo Đinh, giống như đang bảo vệ, không để đối phương xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
"Rất tốt, giống như có được cuộc sống mới vậy, trong cơ thể tràn đầy sức sống, tình trạng của tôi chưa từng tốt như vậy."
Cung Bảo Đinh cảm thán nói, lúc anh hôn mê, siêu năng lực vẫn luôn bảo vệ cơ thể anh, vì thế tình trạng của anh rất tốt, thậm chí tốt đến mức không cần phải tịnh dưỡng.
"Có được cuộc sống mới..."
Lâm Triết Viễn thở dài nói: "Chú Cung, chú có thể tỉnh lại, với tư cách là đội trưởng và một người bạn, tôi thật sự rất vui vẻ, khoảng thời gian này tôi vẫn luôn cầu mong chú có thể tỉnh lại."
"Nhưng có một chuyện, tôi muốn xác nhận một chút."
Cung Bảo Đinh sửng sốt, sau đó ngồi trở lại giường, chăm chú nhìn Lâm Triết Viễn, anh biết Lâm Triết Viễn muốn hỏi gì.
"Chú Cung, chú... thật là chú Cung sao?"
Lâm Triết Viễn nhìn vào mắt Cung Bảo Đinh, xúc tua trở nên bén nhọn, chỉ cần Cung Bảo Đinh có chút dị động thì tuyệt đối không thể trốn ra khỏi nơi này.
"Đúng vậy, là tôi." Cung Bảo Đinh khẳng định trả lời.
Anh biết vì sao Lâm Triết Viễn lại hỏi như vậy, có rất nhiều người siêu năng sau khi gặp sự cố, sau khi tỉnh lại thì biến thành một người khác, hoặc nên nói là một thứ khác.
Không chỉ đơn giản là vấn đề tính cách thay đổi nữa, mà thật sự biến thành thứ khác, chỉ có dáng vẻ là giống mà thôi, bên trong đã là sự tồn tại khác.
Loại biến đổi này bất cứ người siêu năng nào cũng có thể xuất hiện, mà thời điểm xuất hiện thường nhất chính là khoảnh khắc bước vào cảnh giới đồng hóa.
Chính vì e ngại chuyện này nên Cung Bảo Đinh mới dừng lại ở cảnh giới này mười mấy năm.
Mà lần này anh vốn phải chết lại đột nhiên khỏi hẳn, khẳng định là sẽ bị nghi ngờ.
Cung Bảo Đinh hiểu rất rõ phong cách của Hiệp Hội Thợ Săn, một khi nhân viên xảy ra vấn đề thì sẽ bị giám thị, thẳng đến khi được loại trừ hiềm nghi mới thôi, hoặc có lẽ đã bị xử lý.
"Tôi muốn hỏi chú một vấn đề, chú còn nhớ lần đầu tiên gặp tôi không, khi đó đã xảy ra chuyện gì?"
Trên mặt Cung Bảo Đinh lộ ra nụ cười ôn hòa, ký ức đó rất tốt đẹp.
"Khi đó cậu chỉ mới mười một tuổi, vừa mới thức tỉnh năng lực, cảm thấy mình chính là quái vật tà ác trong phim hoạt hình nên bị dọa trốn chui trốn nhủi trong phòng ngủ không dám ra ngoài."
"Tôi là người đầu tiên tiến vào phòng ngủ của cậu, khi đó cậu cứ lẩm nhẩm về một bộ phim có liên quan tới quái vật xúc tua."
Biểu tình Lâm Triết Viễn dịu đi một chút, tình cảnh khi đó chỉ có anh và Cung Bảo Đinh biết, nếu Cung Bảo Đinh thật sự bị thứ gì đó thay thế thì không thể nào biết được những thứ này.
"Tôi lại hỏi chú một vấn đề, trước khi chú gặp chuyện, trong quá trình kiểm tra Ôn Văn, cậu ta có vấn đề gì không?"
Cung Bảo Đinh lắc đầu: "Đó là một người trẻ tuổi rất thích hợp làm thợ săn, thẳng thắn mà nói thì còn thích hợp hơn cả cậu, tôi xác định cậu ta không có ác ý với hiệp hội."
"Vậy tại sao sau khi rời khỏi nhà cậu ta thì anh lại bị tập kích?"
Lâm Triết Viễn tiếp tục hỏi, anh hỏi chuyện này không phải vì càng nghi ngờ Ôn Văn hơn, mà là muốn giải trừ hoài nghi.
"Lần tập kích này không liên quan gì tới cậu ta, là L tiên sinh tập kích tôi, nói tới thì bọn cậu đã giải quyết chuyện L tiên sinh chưa?" Cung Bảo Đinh hỏi ngược lại.
Lâm Triết Viễn bật cười nói: "m mưu của Đọa Thần Huyết đã bị chúng ta phá hỏng rồi."
"Vậy thì tốt rồi." Cung Bảo Đinh vui mừng gật đầu.