Tôi là Cung Bảo Đinh, đây là một cái tên có chút buồn cười. 

Bởi vì tôi có một người chị gái bị mất sớm nên tôi được đặt tên là Bảo Đinh, ý là thuận lợi trưởng thành. 

Khi đó, tư tưởng không giống như bây giờ, ai ai cũng biết. 

Đại khái năm mười bốn tuổi thì trở thành thợ săn, làm việc hơn hai mươi năm ở thành phố Phù Dung Hà này, từ Tiểu Cung trở thành anh Cung, tiếp đó là chú Cung. 

Nếu không có vụ tai nạn lần này thì nói không chừng tôi sẽ trở thành lão Cung. 

Thợ săn xấp xỉ tuổi tôi không hi sinh thì cũng đã thăng cấp, chỉ có tôi là giống như một kẻ vô dụng, vẫn dậm chân ở cảnh giới này không dám bước tới. 

Dù sao thì cái giác phải trả khi thất bại quá lớn, so với tử vong còn khủng khiếp hơn! 

Từ sau ngày bị L tiên sinh tập kích, tôi vẫn luôn nằm ở đây, tôi biết mình nên tỉnh lại nhưng tôi không làm được. 

Tôi có thể nghe thấy âm thanh, có thể tự hỏi, nhưng tôi không thể đáp lại mọi người. 

Có rất nhiều người tới thăm tôi, có người đau buồn, có người khóc, có người thờ ơ, nhưng mà trong số đó không có người thân của tôi. 

Đúng vậy, từ năm mười bốn tuổi thì đã chỉ còn một mình tôi mà thôi. 

Có lẽ tôi sẽ cứ nằm ngủ như vậy, tới khi ý thức tiêu tán... 

Làm một thợ săn, kết cục như thế này cũng không tệ. 

"Chờ đã, trong phòng bệnh còn có người khác, nhưng vì sao không ai có thể nhìn thấy người đó, rõ ràng là sự tồn tại đáng sợ như vậy, sao không ai phát hiện chứ?" 

... 

Ôn Văn đứng trước mặt Cung Bảo Đinh, đưa tay vỗ nhẹ một cái, một hình người trong suốt lập tức chui ra khỏi thân thể anh, đứng trước mặt Ôn Văn. 

Đó là linh hồn của Cung Bảo Đinh. 

Cung Bảo Đinh nhìn thân thể hư ảo của mình, tùy ý đi vài bước, sau khi xác nhận xong thì có chút thoải mái nhìn Ôn Văn. 

"Xem ra tôi đã chết rồi, ngài... ngài là thần chết tới thu vong hồn người chết à? Quần áo rất giống trong truyện, nhưng sao ngài không cầm lưỡi hái."

Cung Bảo Đinh nhìn Ôn Văn đang mặc áo trùm dài màu đen, không thấy mặt, chỉ thấy được hai con ngươi vàng óng. 

"Nghe nói sau khi chết linh hồn sẽ trực tiếp xuất hiện trong thế giới trong, tôi cứ tưởng đâu thần chết không tồn tại chứ." 

Tử vong đối với anh chính là giải thoát, vì thế lúc này mà Cung Bảo Đinh vẫn còn tâm tình nói đùa. 

"Tôi không phải thần chết, tôi tới đây là muốn giao dịch với anh." Ôn Văn duy trì dáng vẻ lạnh lùng, cao cao tại thượng nói. 

"Giao dịch, tôi không làm!" Cung Bảo Đinh từ chối, ngay cả hỏi cũng không muốn hỏi. 

Trong thế giới người siêu năng, giao dịch với một người mà mình không biết là ai là chuyện rất nguy hiểm. 

May mắn có thể có được đồ mình muốn, không may thì có nhiều khả năng, nhưng phần lớn đều là tình cảnh còn đáng sợ hơn cả tử vong. 

Vì thế giao dịch này đối với thợ săn là cấm kỵ. 

"Không nghe điều kiện một chút sao, anh đã sắp chết rồi, chỉ có tôi có thể giúp anh, mà cái giá để anh có lại được mạng sống chính là làm việc cho tôi." 

Cung Bảo Đinh cười nhạt: "Ông nghĩ tôi là thứ tham sống sợ chết sao? Chết và trở thành con rồi để người khác giật dây, tôi lựa chọn cái chết." 

Ôn Văn xụ mặt nói: "Tôi không phải loại đó, công việc mà tôi muốn anh làm cũng là công việc đàng hoàng." 

"Ha, mấy lời mồm mép này nhất định nằm trong sách giáo khoa đầu đầu con người của đám ngoại tộc." 

Cung Bảo Đinh lại càng khinh thường hơn, tuy anh đã chết nhưng với tư cách là thợ săn, anh phải giữ vững niềm kiêu ngạo của thợ săn. 

Ôn Văn tức giận trợn to mắt, muốn ném hợp đồng trong tay vào mặt người này, tên này sao lại cố chấp như thế chứ! 

Nếu không phải vì nợ một nhân tình, Ôn Văn sớm đã chạy đi tìm một chị gái da trắng diện mạo đẹp chân lại dài để ký hợp đồng rồi, nói không chừng còn có thể đổi lại một cái ôm, tội tình gì phải chạy tới tìm lão già chết tiệt này chứ! 

"Hợp đồng tôi để ở đây, cho anh nửa ngày suy nghĩ, đây là cơ hội cuối cùng." Ôn Văn đặt hợp đồng lên giường, sau đó quay trở lại trạm thu nhận. 

Anh muốn ở trạm thu nhận chờ chú Cung, chỉ cần tinh thần bình thường thì nhất định sẽ ký. 

Đối mặt với sống chết, rất nhiều người sẽ vì nhất thời kích động mà chọn cái chết, nhưng nếu có đủ thời gian tự hỏi thì kết quả có lẽ sẽ khác. 

Ôn Văn không phải nghi ngờ sự kiên định của chú Cung, chỉ là làm việc cho trạm thu nhận không phải hố, ngược lại đó có thể chính là kỳ ngộ. 

Sau khi cẩn thận suy nghĩ, có lẽ chú Cung sẽ có lựa chọn chính xác. 

Cung Bảo Đinh đặt tay lên hợp đồng, nhẹ nhàng vuốt ve. 

"Hợp đồng thực sạch sẽ...." Đây là cảm giác đầu tiên của anh. 

Trong ghi chép của Hiệp Hội Thợ Săn, khi ngoại tộc lừa gạt nhân loại ký hợp đồng thì thường ẩn rất nhiều điều khoản khó phát hiện. 

Mặt sau, nếp gấp, hoa văn, đường ngăn cách, tất cả đều có thể ẩn giấu thủ đoạn gạt người. 

Một khi sơ sẩy không phát hiện, chờ tới khi hợp đồng có hiệu lực thì nhất định sẽ hối hận không kịp. 

Nhưng phần hợp đồng này thì bên trên chỉ có chữ viết, ngay cả một chút nội dung dư thừa cũng không có, nó làm Cung Bảo Đinh giảm độ nguy hiểm xuống mức thấp nhất. 

"Trên hợp đồng không động tay động chân, như vậy điều kiện có lẽ rất hà khắc." 

Sau đó, Cung Bảo Đinh bắt đầu xem nội dung phần hợp đồng này. 

Trên này viết rõ quyền lợi được hưởng và nghĩa vụ sau khi anh gia nhập trạm thu nhận. 

Làm anh ngạc nhiên là điều kiện đơn giản hơn tưởng tượng rất nhiều, thậm chí so với điều kiện khi gia nhập Hiệp Hội Thợ Săn còn ít hơn. 

"Lấy cứu vớt sinh mệnh của mình làm giá chỉ vì muốn mình ký một phần hợp đồng như vậy, cái gọi là Trạm Thu Nhận Tai Ách này rốt cuộc là nơi thế nào?" 

Cung Bảo Đinh do dự thật lâu, cuối cùng vẫn cắt ngón tay, dùng máu ký tên của mình lên hợp đồng. 

Nếu có thể không chết thì anh vẫn không muốn chết, nội dung trên hợp đồng này anh có thể tiếp nhận, vì thế anh muốn đánh cuộc một lần, hi vọng đây không không phải là âm mưu. 

Cùng lúc đó, ở trên giường bệnh, ngón tay trên cơ thể Cung Bảo Đinh cũng bị rách ra một vết thương nhỏ, máu tươi nhỏ ra. 

... 

Ở trong trạm thu nhận, Ôn Văn đang nghiên cứu sâu hơn về ký hiệu kia thì chợt mỉm cười. 

Cung Bảo Đinh rốt cuộc cũng ký phần hợp đồng kia, Ôn Văn sắp nghênh đón vị nhân viên thu nhận đầu tiên. 

Nháy mắt hợp đồng được ký kết, linh hồn Cung Bảo Đinh và phần hợp đồng kia cùng biến mất rồi xuất hiện ở bên trong trạm thu nhận. 

"Đây chính là Trạm Thu Nhận Tai Ách à." 

Nháy mắt chuyển tới một nơi khác, Cung Bảo Đinh có chút không thể dời tầm mắt, hết thảy mọi thứ ở nơi này đều rất mới mẻ. 

Anh biết, mình đã tới một nơi rất đáng kinh ngạc. 

Xem hợp đồng xong, Ôn Văn thỏa mãn gật đầu, sau đó phần hợp đồng kia chậm rãi biến mất trong tay anh. 

"Hoan nghênh anh, nhân viên thu nhận mới." 

Ôn Văn đặt tay lên vai Cung Bảo Đinh, nương theo một làn khí đen, bóng dáng hai người biến mất rồi xuất hiện ở khu đầu mối. 

"Xin chào mừng anh, nhân viên thu nhận tai họa số 72581, Cung Bảo Đinh tiên sinh." Người đàn ông kim loại mặc vest thân thiết nói với Cung Bảo Đinh. 

"Đưa đồ cần dùng cho anh ta đi." Ôn Văn thấy thái độ của người đàn ông này mà có chút ghen tị nói. 

Thái độ đối với Cung Bảo Đinh rõ ràng tốt hơn với Ôn Văn rất nhiều, bởi vì dáng vẻ của Cung Bảo Đinh giống như những nhân viên thu nhận trước kia, làm hắn cảm thấy ấm áp. 

Mà Ôn Văn... thì không giống người tốt! 

Cho dù là trí tuệ nhân tạo thì cũng có vui buồn của mình. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play