Ôn Văn híp mắt lại một chút, hiện giờ anh có một đối tượng nghi ngờ! 

Có nghi ngờ thì cần phải kiểm tra, anh không trực tiếp về nhà mà đi tới siêu thị một chuyến, mua chút đồ. 

Chất tẩy rửa, chất khử trùng, bột ớt này nọ... 

Mua xong, Ôn Văn để mấy thứ này vào trạm thu nhận, bắt đầu chế tạo một món đồ chơi nhỏ. 

Quá trình chế tạo tạm thời không nói tới, chỉ là sau khi làm xong thì mắt của anh cũng đỏ au. 

Sau khi về tới nhà, Ôn Văn từ cửa sổ chui ra, bỏ tới cửa sổ nhà kế bên, rình xem tình huống bên trong. 

Sát vách nhà Ôn Văn chính là người đàn ông bị Ôn Văn gọi đùa là thành viên hội bùi nhùi Ngô Vọng. 

Lúc này, Ngô Vọng đang ngồi trước màn hình TV siêu rộng, dùng hai tay làm ra một ít vận động không phù hợp với thiếu nhi. 

Ánh mắt Ôn Văn ở ngoài cửa sổ có chút quỷ dị: "Thì ra là đức hạnh này, có thể là tên kia không... quên đi, không quản, thứ nên làm cũng đã làm rồi, cứ thử xem sao." 

Ôn Văn lén lút mở cửa sổ, sau đó dùng lực ném hai món đồ chơi nhỏ mà mình chế tạo trước đó tới trước mặt Ngô Vọng, sau đó lập tức đóng kín cửa sổ. 

Thứ kia lăn tới trên mặt đất thì xì ra một hỗn hợp khói, nháy mắt đã dày đặc cả căn phòng. 

Ngô Vọng đang vận động sững sốt, làn khói này cực kỳ cay mũi, chỉ tiếp xúc một chút mà hắn cảm thấy mắt, mũi và phần hạ thân lộ da thịt ở bên ngoài bắt đầu nóng hừng hực. 

Không chỉ cay nóng, hắn thậm chí còn cảm thấy có chút choáng váng. 

"Khói này có độc!" 

Ngô Vọng vội vàng chạy ra cửa muốn thoát ra khỏi nhà, nhưng hắn phát hiện cửa nhà mở không ra, tựa hồ đã bị chặn lại! 

Ngô Vọng có chút há hốc, năng lực của hắn không phải thuộc tính vật lý, trong điều kiện này thì siêu năng lực căn bản không có tác dụng gì. 

Nếu nhảy từ trên lầu xuống thì chẳng khác nào muốn chết. 

Ngô Vọng chỉ có thể tuyệt vọng đập cửa, cố chịu đựng nỗi đau đớn này. 

"Cuống tới mức ngay cả nhúng khăn ướt bịt miệng mũi cũng không nghĩ tới, có lẽ không phải là hắn, cũng có lẽ hắn biết mình đang nhìn, không quản thế nào, phần kiểm tra này coi như chấm dứt. 

Thứ mà Ôn Văn chế tạo ra cần phải có tri thức hóa học nhất định, lúc còn là thám tử tay mơ, vì muốn đối phó kẻ địch mà anh đã nghiên cứu rất nhiều món đồ thú vị, sau khi trở thành người siêu năng mới ngừng học tập mớ tri thức đường ngang ngõ tắt này. 

Ôn Văn do dự một chút rồi bò về nhà, đi tới trước cửa nhà Ngô Vọng, một cước đá tung cửa. 

"Woa, tình huống nhà ông... đúng là hỏng bét." 

Ôn Văn bịt miệng mũi, đưa tay xách Ngô Vọng đang ngồi xổm ở cửa đi ra ngoài. 

"Cám ơn ông nhá, nếu không có ông thì chắc tôi chết ở trỏng luôn rồi." Ngô Vọng nức nở nói, nước mắt trào ra giàn giụa, không phải vì cảm động, là vì sặc khói. 

Ôn Văn an ủi nói: "Chúng ta làm thợ săn, khó tránh bị người ta chướng mắt trả thù, bình thường phải chuẩn bị tốt một chút, tránh bị trúng ám chiêu." 

"Cám ơn, cám ơn." 

Ngô Vọng cởi chuồng thực chân thành cám ơn Ôn Văn, không hề biết người đàn ông ở trước mặt chính là kẻ đứng sau lần tập kích này. 

"Không cần cám ơn, đều là thợ săn thì nên giúp đỡ lẫn nhau." Ôn Văn chính nghĩa nói, trên người tựa hồ tỏa ra ánh sáng thần thánh. 

"À đúng rồi, sao ông không bị khói độc hun sao mắt cũng đỏ vậy?" Ngô Vọng đột nhiên nghi ngờ nhìn Ôn Văn. 

"À... tại ban nãy tui đang cắt củ hành ấy mà." Ôn Văn có chút chột dạ nói. 

Ngô Vọng cũng không nghi hoặc, nhìn căn nhà đến bây giờ vẫn còn mù mịt khói, lửa giận liền phừng lên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Chết tiệt, rốt cuộc là thù oán với kẻ nào, cư nhiên dùng thủ đoạn này hại tôi, để tôi tìm được thì nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn!" 

Ôn Văn có chút lúng túng sờ mũi, nói: "Cũng không hẳn là phải có thù oán, biết đâu chỉ là trò đùa dai thì sao, ông bị nhốt lâu như vậy mà không bị nguy hiểm tính mạng, có thể thấy khói đó cũng không phải khí độc nguy hiểm."

"Trò đùa dai cũng không được, tui nhất định sẽ không bỏ qua!" 

"Ông có kẻ tình nghi à?" 

Ngô Vọng khẳng định nói: "Hừ, ngoại trừ hắn thì còn ai, trước đó tôi giúp Lâm đội trưởng nhà bọn ông bắt một con quái vật, nó có một tên đồng bọn!" 

"Vậy thì nhất định là hắn, ngoại trừ tên này, ông còn kẻ thù nào ở thành phố Phù Dung Hà này nữa không?" Ôn Văn giật dây, cố gắng loại mình ra khỏi diện tình nghi. 

Càng giao lưu với Ngô Vọng, Ôn Văn lại càng cảm thấy xấu hổ, rất sợ Ngô Vọng phát hiện ra manh mối, vì thế phải tranh thủ kết thúc trọng tâm câu chuyện này. 

"Tôi đã gọi người bên hiệp hội rồi, bọn họ sẽ tới chữa trị cho ông, tôi về trước đây, tôi còn chuyện quan trọng phải làm." 

Nói xong, Ôn Văn liền chạy về nhà mình, đóng kín cửa, để lại Ngô Vọng ở chuồng mờ mịt đứng ngoài hành lang. 

Ngô Vọng chậm một nhịp, sau đó phát hiện không đúng: "Kêu hiệp hội..... không được, như vậy không phải sẽ có rất nhiều người nhìn thấy dáng vẻ này của mình à, mở cửa đi, cho tui vô với!" 

Nhưng Ôn Văn không mở, lỡ như để hắn phát hiện mình không cắt củ hành thì phải làm sao. 

Dựa vào cửa, Ôn Văn nhiều lần suy xét tới hành vi của Cao Phỏng khi nãy. 

"Gặp chút chuyện nhỏ mà xử lý vụng về như vậy, kẻ kia chắc hẳn không phải là hắn..." 

"Tên kia tuy rất điên nhưng lại có năng lực, sẽ không rụng vì chút thủ đoạn nhỏ này, vậy thì hắn có thể là ai, hắn có sự hiểu biết nhất định về mình là chắc chắn, mình phải từng gặp qua..." 

"Còn nữa, Galil đã chết, lại một vấn đề bị cắt đứt hướng điều tra, rốt cuộc là ai bảo Galil tới giết mình..." 

Suy nghĩ thật lâu cũng không nghĩ ra manh mối, tất cả đầu mối đều bị cắt đứt, chỉ có thể chờ tới lần sau Cao Phỏng xuất hiện mà thôi. 

"Trước tiên xử lý chuyện chiêu mộ nhân viên thu nhận đã, cuộc sống vẫn phải tiếp tục, đầu tiên là tới khu nghĩa trang của tầng một trạm thu nhận, xóa tên mình trên tấm bia mộ cuối cùng. 

Nó liên quan tới thân phận thật của anh, không thể để nhân viên thu nhận phát hiện. 

Sau đó anh để găng tay Tai Ách kết nối với huy hiệu trên dây chuyền, xung quanh anh lại xuất hiện một đống bong bóng hư ảo, hiện giờ anh có thể chiêu mộ nhân viên thu nhận rồi. 

Không do dự quá nhiều, Ôn Văn trực tiếp lựa chọn chú Cung. 

Nháy mắt tiến hành chọn lựa, bóng dáng Ôn Văn đã xuất hiện trong phòng bệnh của chú Cung. 

Trong phòng còn có những người khác, thế nhưng không ai nhìn thấy Ôn Văn, giống như Ôn Văn không hề tồn tại vậy. 

Ôn Văn nhìn cơ thể mình, phát hiện mình đang trong trạng thái khá kỳ quái, cơ thể hư ảo nhưng lại không phải là quỷ hồn. 

Trong tay anh có một tờ hợp đồng, chỉ cần chú Cung ký vào tờ hợp đồng này thì sẽ trở thành nhân viên thu nhận. 

Nhưng Ôn Văn không lựa chọn tiếp tục mà lui lại. 

Một lát sau, mặc áo choàng ngục ti tai hại, cả người tỏa ra khí đen, Ôn Văn một lần nữa xuất hiện. 

Với dáng vẻ khi nãy thì chú Cung sẽ dễ dàng nhận ra anh là ai, vì thế anh phải thay đổi một chút. 

Trước khi chiêu mộ nhân viên, Ôn Văn đã lên sẵn kế hoạch, anh muốn tạo ra hình tượng thần bí, là dạng nhân vật Boss ẩn đứng sau màn. 

Mà trang phục này lại rất phù hợp với khí chất thần bí lại đặc biệt mạnh mẽ. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play