"Lại có phiền phức tìm tới cửa."
Ôn Văn đậu xe ở ven đường, thấy người nọ lại xuất hiện ở đầu một hẻm nhỏ ngoắc ngoắc mình.
Anh đưa tay sờ trên người một phen, xác định dao găm và súng vẫn mang theo bên người thì đi tới con hẻm kia, anh muốn xem xem, kẻ này tìm mình để làm gì.
Dây chuyền trước ngực cũng không nóng lên, chứng tỏ tên này cũng không phải rất nguy hiểm.
Lúc Ôn Văn đi vào hẻm, chỉ thấy người nọ đang ngồi trên một cái hộp cao, nhàn nhã chờ anh.
Thấy Ôn Văn đi tới, người nọ liền kéo mũ trùm đầu xuống, lộ ra gương mặt mà Ôn Văn rất quen thuộc.
Ôn Văn trợn to mắt, nháy mắt tay phải cầm lấy súng, tay trái cầm dao găm, tiến vào trạng thái chiến đấu.
Tướng mạo người này cư nhiên giống hệt như Ôn Văn!
Đúng vậy, ngoại trừ một vài chi tiết nhỏ thì giống Ôn Văn như đúc!
"Hai chúng ta lại gặp mặt rồi, tao đã nói lúc gặp lại sẽ rất thú vị rồi mà." Ôn Văn giả dùng âm thanh cũng giống như Ôn Văn nói.
"Mày là... thứ đen đen đêm đó? Dáng vẻ mày thế này tao nên xưng hô thế nào?" Nghe thấy giọng này, Ôn Văn liền hiểu ra, anh đã biết kẻ này là ai.
"Ừm... không sai, nhưng cũng không đúng hoàn toàn, dù sao hiện giờ dáng vẻ đã không giống như trước đó nữa rồi."
Người nọ ngồi trên hộp gỗ lắc lư hai chân, mỉm cười nói với Ôn Văn: "Về phần xưng hô... cứ gọi tao là Cao Phỏng đi."
"Mày mô phỏng theo dáng vẻ của tao, rốt cuộc có mục đích gì?" Ôn Văn căng thẳng chất vấn.
"Mục đích? Tao không có mục đích!"
Cao Phỏng cười vặn vẹo, dáng vẻ rất giống lúc Ôn Văn mất khống chế: "Nhân loại buồn chán bọn mày làm gì cũng phải vì một mục đích nào đó, thật sự có cần phải như vậy không chứ, lần này tao tới chỉ vì muốn chơi một trò chơi với mày thôi."
"Tao sẽ không chơi với mày, mày tới nhà trẻ mà tìm người chơi cùng đi." Ôn Văn thuận miệng từ chối.
"Kỳ thực tao cũng tới nhà trẻ rồi, trẻ con thật sự rất thuần khiết, không có để ý tới mục đích, chơi rất vui, nhưng mà có vài đứa sửu nhi quá làm tao nhịn không được muốn giẫm nát sọ não của chúng!"
Cao Phỏng lắc lắc chân, cười vặn vẹo nói.
Động tác lơ đãng này làm con ngươi Ôn Văn có chút co rút, tên này không chỉ nghĩ mà còn đã làm rồi!
"Ngừng ngừng ngừng, trọng tâm câu chuyện bị lệch mất rồi, tao tới tìm mày chơi trò chơi, tao biết mày thích quái vật, vì thế nếu mày thắng, tao sẽ tặng cho mày một con quái vật, nếu thua thì mày phải chịu nghiêm phạt!"
Cao Phỏng rất nghiêm túc nói với Ôn Văn.
"Tao không có nghĩa vụ phải chơi trò chơi với mày."
Ôn Văn nhíu mày, kẻ mà anh đang nói chuyện giống như là một kẻ điên, nếu Ôn Văn không khống chế chính mình thì đại khái chính là dáng vẻ như vậy.
"Không chơi là không được!"
Cao Phỏng trợn to mắt nhìn Ôn Văn: "Nếu mày không chơi, tao sẽ dùng dáng vẻ này đi giết người!"
"Giả cuối cùng vẫn là giả." Ôn Văn nhíu mày nói.
"Nhưng tao làm giả thì không ai có thể phát hiện." Cao Phỏng tự hào nói: "Nói ra thì bây giờ, mày có thể tìm ra điểm khác biệt của tao và mày không?"
Ôn Văn cười khẩy, thản nhiên: "Mắt tao không thể trợn to được như mày khi nãy!"
Cao Phỏng sửng sốt, có chút căm tức dụi dụi mắt: "Tao đã cố gắng híp lắm rồi, không ngờ vẫn đánh giá mày quá cao."
Nhìn dáng vẻ Cao Phỏng, sát ý trong lòng Ôn Văn dâng lên ngùn ngụt, tên này có mặt mũi giống như anh, quả thật anh cũng sợ tên này sẽ vác mặt mình đi gây rối.
Ôn Văn vẫn là người sinh sống trong thế giới hiện thực, không thể mất đi lớp thân phận này.
Mặc dù bản thân anh có thể từ chút khác biệt nhỏ để phân biệt ai thật ai giả, nhưng người khác thì chưa chắc.
"Không quản thế nào, mày cứ xem phần thưởng mà tao chuẩn bị cho mày trước đi, tao thích mày thích sưu tập quái vật, có lẽ mày sẽ có hứng thú với nó đấy."
Cao Phỏng nhảy xuống, mở hộp gỗ, bên trong cư nhiên chính là vampire Galil!
Thế nhưng trước khi chiếc hộp được mở ra, không quản là hơi thở hay mùi vị, Ôn Văn không hề phát hiện một chút manh mối nào!
Galil lúc này đã bị chém đứt tay chân, thân mình bị một cây đinh màu đen ghim lại, thoạt nhìn rất thê thảm.
"Hắn còn sống, rót vài lít máu thì sẽ sống lại, thế nào, phần thưởng đủ giá trị chứ?" Cao Phỏng đứng cạnh chiếc hộp chỉ Galil, dùng giọng điệu như nhân viên bán hàng chào hàng nói.
Ôn Văn quan sát Galil một phen, không quá hứng thú.
"Mày không thích à?" Cao Phỏng kinh ngạc nhìn Ôn Văn.
Ôn Văn gật đầu, sau khi Đào Thanh Thanh thăng cấp thì đã mạnh hơn Galil một chút, vì thế anh không quá hứng thú với Galil.
Có điều Ôn Văn vốn đã định tìm thời gian truy sát Galil, không ngờ lại bị tên quỷ dị này giải quyết trước.
"Không thích... vậy vô dụng."
Tên giả mạo kia đưa tay búng nhẹ vào đinh, chiếc đinh đen kia liền chui vào trong cơ thể Galil, sau đó bắt đầu từ miệng vết thương kia, cơ thể Galil dần dần tan vỡ ra, biến thành một thứ giống như đất đá!
Sau đó cái đinh kia từ trong đất đá chui ra, bay tới tay Cao Phỏng, mà cơ thể Galil thì đã biến thành một đống bụi đất.
Con ngươi Ôn Văn co rút, năng lực tự lành của quỷ hút máu lại không hề có chút ý nghĩa nào với cái đinh kia, anh tuyệt đối không thể bị nó tổn thương!
"Ừm, vậy trò chơi tạm ngừng... chờ tao tìm được phần thưởng mày hài lòng thì trò chơi lại tiếp tục, bây giờ tao đi đây!"
"Khoan!"
Ôn Văn vung tay cầm dao găm khắc ký hiệu chém vào đầu Cao Phỏng, tay kia phun ra một lượng lớn dịch ăn mòn, nhưng cả hai công kích đều không thể chạm tới Cao Phỏng.
Nguyên nhân là cơ thể người này trực tiếp tan rã trong không khí, không hề có chút vết tích nào!
Ôn Văn đứng im tại chỗ, trừng to mắt, không cảm nhận được gì.
Hơi thở, vết tích, mùi vị, chẳng có gì cả, căn bản không thể nào kiểm tra thật giả!
"Đột nhiên xuất hiện, lại đột nhiên biến mất, hành vi so với đứa trẻ trong nhà trẻ còn khó hiểu hơn, hắn rốt cuộc muốn làm gì?"
Ôn Văn thở dài một tiếng, đi ra khỏi con hẻm, anh có chút không biết nên làm thế nào.
Một giây trước tên này vẫn còn đe dọa muốn Ôn Văn chơi game, giây sau lại vì Ôn Văn không hài lòng với phần thưởng mà bỏ đi tìm phần thưởng mới.
Hành vi hỗn loạn không theo thứ tự nào, tựa hồ chỉ là vì thú vị mà thôi.
Nếu Ôn Văn không khống chế được mình, chỉ sợ cũng sẽ biến thành dáng vẻ như vậy, chỉ vì tìm kiếm kích thích mà hành động không mục đích.
"Bị một kẻ như vậy nhắm tới là phiền phức rất lớn, nhất định phải tìm cơ hội giết chết hắn!"
Không quản thế nào, hiện giờ Ôn Văn có thể xác định người này nhất định sẽ còn tới tìm mình, nhưng Ôn Văn không biết tên này là ai, có bao nhiêu năng lực, hết thảy mọi thứ đều là mê đề.
"Chờ đã, hắn có sự hiểu biết nhất định về mình, biết mình thích săn quái vật, có lẽ hắn ở ngay bên cạnh mình."
"Hơn nữa thời điểm đầu tiên hắn bắt đầu chú ý tới mình là khi chú Cung bị tập kích..."
"Người cố gắng tiếp cận mình trong khoảng thời gian này đều có hiềm nghi!"