Trong lòng không ngừng suy nghĩ nhưng trên mặt Ôn Văn không hề có chút biến hóa nào, dáng vẻ đầy mong đợi nhìn Lâm Triết Viễn phân tích số đồ này cho mình.
"Mai rùa yêu, thứ tốt, có thể dùng làm khiên, nhưng chắc là cậu không cần đâu nhỉ?"
Ôn Văn gật đầu, anh không muốn vừa vác một cái khiên vừa chiến đấu.
"Đây là hạt nhân năng lượng của quái vật, còn một cách gọi khác là yêu đan, chỉ có cơ thể của nhóm quái vật có hình thái dã thú mới có thứ này, giá trị rất cao, là nguyên luyện để chế tạo vũ khí siêu năng."
"Thứ này... có lẽ là cành nhánh của quái vật thực vật, không phải loại thực vật đặc biệt nên không có giá trị gì cả."
Ôn Văn tiếc nuối liếc nhìn cành cây kia, có điều ít ra quỷ ngôn thụ tinh cũng giữ được tóc của mình rồi.
"Tiếp theo, hai hạt châu này... rất thú vị, làm sao cậu làm được vậy?"
"Trong căn biệt thư có mấy chục quỷ hồn, sau khi tiêu diệt chúng thì rớt ra loại châu này, đây là gì vậy?"
Ôn Văn đương nhiên biết đây thứ do găng tay Tai Ách chế tạo ra, nhưng anh không thể nói với Lâm Triết Viễn.
Lâm Triết Viễn vân vê hạt châu, giải thích với Ôn Văn: "Quỷ hồn là linh hồn con người sau khi chết hóa thành, nhưng hai thứ này lại có chút khác biệt, linh hồn chỉ là một dạng năng lượng mà thôi, nhưng trong cơ thể quỷ hồn lại có một phần vật chất khác."
"Thứ vật chất đó chính là thứ phát ra năng lực của quỷ hồn, hai hạt châu này chính là tạp chất trong cơ thể quỷ hồn, bình thường phải thông qua phương pháp đặc biệt mới có thể tách thứ này ra, cậu chỉ giết chết chúng đã có thể lấy được loại tạp chất này..."
Lâm Triết Viễn chăm chú liếc nhìn Ôn Văn, trên người Ôn Văn thật sự có không ít bí mật.
"Mấy thứ này tôi không định cầm về, cũng không muốn tiền mặt, anh xem xem có thứ nào có giá trị tương đương rồi đổi cho tôi là được rồi, Cố Phán Hề cũng từng làm như thế, hẳn là không thành vấn đề đi?"
Lâm Triết Viễn tự định giá một hồi rồi gật đầu nói: "Số này sẽ được đưa tới tỉnh Hải Bắc để giám định, đến khi đó tôi sẽ mang đồ tới cho cậu, nhưng cụ thể là gì thì tôi không dám hứa chắc."
"Sao cũng được, anh đừng bịp tôi là được, với lại anh đưa phần tư liệu quỷ hồn ở thành phố Phù Dung Hà cho tôi đi, tôi muốn tổng thanh lý."
Sau khi đã thân với Lâm Triết Viễn, yêu cầu này Ôn Văn đã có thể tùy tiện nói ra mà không cần quanh quanh co co như trước kia nữa.
Số lượng quỷ hồn trong thành phố Phù Dung Hà kỳ thực rất nhiều, nơi xảy ra chuyện ma quái không ít hơn trăm chỗ.
Nhưng thứ quỷ hồn này không dễ xử lý, trừ phi là có phương pháp hữu hiệu như Ôn Văn, bằng không không có cách nào tiêu diệt hết.
Mà người siêu năng ở thành phố Phù Dung Hà vừa vặn không có năng lực kiểu này.
Nhóm Lâm Triết Viễn kỳ thực cũng có thể đối phó quỷ hồn, nhưng sức lực cần bỏ qua và phần thưởng nhận được lại kém qua xa, vì thế bình thường bọn họ chỉ đóng kín nơi có quỷ hồn rồi ghi chép lại, trừ phi là xử ra vụ án nghiêm trọng, bằng không sẽ không xử lý lẻ tẻ.
So với những loại quái vật khác, quỷ hồn tuy dọa người nhưng nguy hại thật sự không lớn.
Bởi vì phần lớn quỷ hồn không có năng lực tổn thương người, còn quỷ hồn có năng lực tổn thương người thì thường ở cố định một nơi, không thì cũng đi theo một người nào đó, sẽ không tùy ý hành động.
Hiệp Hội Thợ Săn khu Hoa Phủ có một tổ thợ săn chuyên xử lý quỷ hồn, cứ cách vài năm sẽ tới thành phố Phù Dung Hà một chuyến, xử lý sạch sẽ số quỷ hồn bị phát hiện ở đây.
Mà hiện giờ Ôn Văn có phương pháp xử lý, đương nhiên muốn tóm hết một phen, để găng tay được lan rộng hơn.
Chờ đến khi anh xử lý xong toàn bộ quỷ hồn ở thành phố Phù Dung Hà này, găng tay bên trái sẽ lan rộng hơn.
Khi anh xử lý xong toàn bộ quỷ hồn ở thành phố Phù Dung Hà này, găng tay bên trái nói không chừng sẽ thành hình, đến khi đó anh sẽ có càng nhiều năng lực hơn.
"Oh... cậu muốn xử lý quỷ hồn của thành phố Phù Dung Hà, tôi rất vui, cũng sẵn sàng để cậu xử lý, chỉ là..." Lâm Triết Viễn có chút do dự.
"Chỉ là thế nào?" Ôn Văn nhíu mày, đổi với Hiệp Hội Thợ Săn thì đây là chuyện tốt, sao anh ta lại do do dự dự như vậy.
Lâm Triết Viễn thở dài: "Nói cho cậu biết cũng không sao, phần tài liệu mà cậu muốn, có thì có nhưng đã muộn rồi, tất cả quỷ hồn dễ xử lý trong thành phố Phù Dung Hà đã bị Diêm Tu giải quyết cả rồi, còn lại toàn là mấy thứ phiền phức khó xơi thôi."
"Cậu ta xử lý hết rồi?"
Âm thanh của Ôn Văn cũng thay đổi, cảm giác mình vừa tổn thất một trăm triệu: "Cậu ta mới tới đây bao lâu đâu chứ?"
"Ngoại trừ thời gian cần để nghỉ ngơi và lần ba người cùng hành động, cậu ta dùng toàn bộ thời gian còn lại để đi giết quỷ, mà người bên giáo đường Vinh Quang bọn họ có khả năng khắc chế quỷ hồn rất mạnh."
Sắc mặt Ôn Văn âm trầm, anh vậy mà lại bị giành mối làm ăn.
"Sao cậu ta lại tích cực như vậy?"
Lâm Triết Viễn chỉ chỉ đầu mình nói: "Người của giáo đường Vinh Quang, phần lớn đều cố chấp với một vấn đề nào đó, mà Diêm Tu thì chính là một kẻ cuồng việc."
"Chỉ là cậu ta có tính toán của riêng mình, muốn thông qua chuyện giết quỷ này để mở rộng sức ảnh hưởng của giáo hội Sáng Thế, khoảng thời gian Diêm Tu tới nơi này, giáo hội Sáng Thế phát triển lớn mạnh ở thành phố Phù Dung Hà không chỉ một bậc." Lâm Triết Viễn cười khổ nói.
Vốn anh không muốn để người giáo đường Vinh Quang gia nhập Hiệp Hội Thợ Săn ở thành phố Phù Dung Hà, bởi vì giáo đường Vinh Quang đại diện cho phiền phức, tuy bọn họ thật sự đứng cùng trận doanh với hiệp hội.
Nhưng bởi vì chuyện khu vui chơi lần trước, Lâm Triết Viễn không thể không thỏa hiệp.
Ôn Văn thở dài một tiếng, chuyện đã đến nước này, anh cũng không thể làm đám quỷ hồn kia sống lại mà giết lại lần nữa.
Vì thế anh nói với Lâm Triết Viễn: "Vậy anh cứ đưa mấy cái xương khó gặm cho tôi đi, tôi xem thử xem có tìm được vụ nào tốt để ra tay không."
"Đưa cho cậu thì được rồi, có điều cậu phải cẩn thận, Diêm Tu không đụng tới số quỷ hồn này cũng là có nguyên do."
Ôn Văn gật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu, nhưng kỳ thực không để lời nói của Lâm Triết Viễn trong lòng.
Đối với anh mà nói, chỉ cần quỷ hồn không mạnh tới một mức độ nhất định thì chỉ là thịt trên thớt mà thôi, nhưng thịt ngon đều bị Diêm Tu cướp hết, anh chỉ có thể gặm xương nên vẫn cảm thấy khó chịu.
"À đúng rồi, tình huống chú Cung thế nào rồi?" Ôn Văn không trực tiếp rời đi mà hỏi một chút về tình hình của Cung Bảo Đinh.
"Tình huống của chú ấy không tốt, vị trí dính độc lại quá nguy hiểm, cao lắm là hơn mười ngày nữa, chúng tôi không tôi có cách nào duy trì tính mạng của chú ý nữa."
"Tổng bộ có điều kiện tốt hơn, nhưng với tình huống của chú ấy hiện giờ, chỉ cần dịch chuyển vị trí một chút thì tình huống sẽ lập tức chuyển biến xấu, lập tức tử vong."
Nói tới Cung Bảo Đinh, sắc mặt Lâm Triết Viễn liền ảm đạm, anh đã cố hết sức, dùng mọi cách, nhưng tình huống của chú Cung vẫn không chuyển biến tốt, thậm chí có khả năng không còn cơ hội chuyển biến tốt nữa rồi.
Ôn Văn gật đầu làm ra quyết định, anh muốn chiêu mộ chú Cung làm nhân viên thu nhận.
Cũng dựa vào lần chiêu mộ lần này để lấy kinh nghiệp chiêu mộ nhân viên thu nhận sau này!
Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện với Lâm Triết Viễn, Ôn Văn rời khỏi bệnh viện tâm thần, mang theo tin tức về mấy chục con quỷ còn sót lại, lái xe về nhà.
Lúc lái xe, Ôn Văn nhìn thấy ở ven đường có người đội mũ trùm vẫy vẫy tay với mình, anh không quá để ý, ở trên đường có nhiều xe như vậy, ai biết tên kia đang chào hỏi ai chứ.
Nhưng ở mỗi đầu đường đều nhìn thấy kẻ này, anh không thể không đệ ý.