"He he, he he, tình cảnh đó nghĩ tới thôi đã thấy kích thích rồi, để đạt được mục tiêu này thì có lẽ mình nên gia nhập Hiệp Hội Thợ Săn..."
Kết thúc ảo tưởng nhàm chán, Ôn Văn gãi gãi cằm, suy nghĩ xem kế tiếp nên làm gì.
"Chiêu mộ nhân viên thu nhận là chắc chắn phải làm, nhiều phòng giam như một, một mình mình căn bản không thể nào bắt đầy nổi..."
"Nhưng cũng không thể tùy tiện tuyển dụng, đầu tiên là không thể bại lộ thân phận, tuy hợp đồng trông có vẻ rất an toàn, nhưng thế giời này điên cuồng như vậy, ai biết cuối cùng sẽ gặp phải chuyện gì."
"Trước tiên cứ dùng chú Cung thử nghiệm một chút đi, mình thiếu chú ấy một nhân tình, cứu chú ấy một mạng coi như trả xong."
"Nói ra thì khó trách bị mọi người gọi là chú Cung, thì ra tên thật là Cung Bảo Đinh, nghe là thấy ngon rồi, he he."
...
Nếu đã quyết định sẽ chiêu mộ Cung Bảo Đinh làm nhân viên thu nhận, Ôn Văn nhất định phải khảo sát một chút.
Có điều trước khi tới Hiệp Hội Thợ Săn, anh muốn chuẩn bị một chút.
Trong khoảng thời gian này săn bắt quái vật, Ôn Văn đã thu hoạch được một số đồ vật mà mình không rõ giá trị, anh định mang tới Hiệp Hội Thợ Săn giám định một chút.
Nếu giá cả hợp lý thì bán cho bọn họ, nếu không OK thì Ôn Văn cầm về là được.
Anh cân nhắc một chút rồi cầm hai hạt châu thủy tinh, mai rùa yêu, viên đan có lẽ là yêu đan của gà yêu, nhánh cây của quỷ ngôn thụ tinh và một vài món linh tinh khác.
Nói ra thì, quỷ ngôn thụ tinh cũng không có tác dụng gì lớn với Ôn Văn, năng lực mô phỏng âm thanh chỉ chơi vài lần liền chán.
Năng lực này chỉ có thể lừa được người bình thường mà thôi, đối với người siêu năng và quái vật thì rất ít khi dựa vào âm thanh để phân biệt địch hay bạn.
Vì thế nếu cành nhánh của quỷ ngôn thụ tinh đáng tiền, Ôn Văn dự định sẽ cắt trụi nó, mang hết đi bán.
Kỳ thực trước đây Ôn Văn đã có ý nghĩ này, chỉ là anh không có cách nào tiến vào phòng giam nên chỉ có thể ở ngoài mà nhìn thôi.
Cầm đồ đạc ổn thỏa, Ôn Văn liền lái xe tới Hiệp Hội Thợ Săn, đi được phân nửa thì phát hiện đường bị chặn, có một hàng xe dài không thể tiến tới.
"Phía trước xảy ra tai nạn hả?"
Ôn Văn mở cửa xe, leo lên mui xe nhìn tới trước, chỉ thấy phía trước là một đội ngũ đang diễu hành.
Cờ của bọn họ là... Giáo Hội Sáng Thế!
"Giáo hội Sáng Thế có hoạt động à, nói ra thì dạo gần đây giáo hội tổ chức hoạt động ngày càng thường xuyên hơn... bắt đầu từ khi Diêm Tu tới nơi này!"
Ôn Văn mơ hồ cảm giác được trong đội ngũ diễu hành này có một hơi thở đặc biệt quẩn quanh.
Đó là sức mạnh tín ngưỡng của mỗi người trong đoàn, tín ngưỡng của bọn họ và sức mạnh của thần linh quấn lại với nhau, tạo thành một sức mạnh đặc biệt.
Hơi thở này làm người trong đoàn diễu hành lại càng thành kính hơn, làm người vây xem cũng rất có hảo cảm với giáo hội Sáng Thế.
Thẳng thắn mà nói, đây là một sức mạnh rất tích cực, vì thế Ôn Văn cũng không có ác cảm gì với giáo hội Sáng Thế.
Nhưng Ôn Văn cứ cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy.
Anh chợt nhớ tới Miêu Hân Di từng nói, giáo đường Vinh Quang cũng có thể xem là một tổ chức bí ẩn...
Chị ta nói rằng phần lớn tổ chức bí ẩn đều có liên hệ với một sự tồn tại cấp tai ách ở thế giới trong!
Vì thế, giáo hội Sáng Thế đã tồn tại ở liên bang mấy nghìn năm, thần linh trong tín ngưỡng gọi là Đấng Tạo Hóa của bọn họ rốt cuộc là người thế nào?
Cứ có thêm một người tụng niệm tên của thần thì sẽ kéo sự tồn tại tai ách kia tới thế giới gần hơn một chút...
Nhiều người tụng niệm như vậy, tôn kính như vậy...
Nếu Đấng Tạo Hóa thật sự là cấp tai ách của thế giới trong thì con đường thông giữa hai thế giới nói không chừng sớm đã được tạo dựng rồi!
Nghĩ tới khả năng nào đó, trên người Ôn Văn đột nhiên túa mồ hôi lạnh!
Đột nhiên anh cảm thấy phía sau giáo hội Sáng Thế tồn tại một bóng ma khổng lồ, bóng ma đó làm anh có chút không thở nổi.
"Có lẽ mình nghĩ nhiều rồi, theo như sách cổ của giáo hội Sáng Thế, Đấng Tạo Hóa toàn trí toàn năng, sáng tạo ra tất cả, siêu việt mọi mặt, đứng trên đỉnh vũ trụ, bao quát hết thảy..."
"Nếu quả thật như vậy, nói không chừng thế giới trong cũng là vị này sáng tạo, thật khó nói."
Ôn Văn cố thuyết phục chính mình đừng nghĩ tới khả năng đó, nhưng ý nghĩ này có làm thế nào cũng không gạt bỏ được.
Anh mơ hồ nhớ kĩ, hình như anh từng nghe nói là tất cả sức mạnh siêu nhiên đều tới từ thế giới trong!
Vậy thì Đấng Tạo Hóa...
Ôn Văn gõ gõ đầu mình, khẽ mỉm cười.
Anh có thói quen nghĩ sự tình theo hướng tối tăm, không chỉ giáo hội Sáng Thế, những tổ chức khác ở trong lòng anh cũng không tốt hơn bao nhiêu, bao gồm cả Hiệp Hội Thợ Săn.
Trừ phi có chứng cớ rõ ràng, bằng không một suy nghĩ sẽ không chứng tỏ được gì.
"Có điều, không quản thế nào, bọn họ làm kẹt xe là thật, đến Hiệp Hội Thợ Săn nếu gặp Diêm Tu thì nhất định phải chửi một trận!"
Bởi vì trận diễu hành kia nên Ôn Văn phải lái xe đường vòng, tốn không ít thời gian mới tới được bệnh viện tâm thần Số Tám, tìm được Lâm Triết Viễn.
"Người như cậu bình thường không có chuyện thì nhất định sẽ không tới điện tam bảo, nói đi, tới làm gì."
Lâm Triết Viễn đang xử lý hồ sơ, nhìn thấy Ôn Văn thì đặt cây bút trong tay xuống, dựa vào lưng ghế hỏi.
"Oh... là vầy, tôi muốn hỏi bọn anh có thu mua các phần cơ thể của quái vật hay không, tôi săn được không ít quái vật, tích trữ được một ít."
Ôn Văn ngồi xuống đối diện, cười hắc hắc hai tiếng rồi nói với Lâm Triết Viễn.
"Có thu mua, nhưng bình thường mấy thứ đó sẽ thanh toán bằng tiền săn ma, cậu không phải nhân viên nội bộ Hiệp Hội Thợ Săn, vì thế chỉ có thể đưa tiền mặt."
"Tiền mặt..."
Ôn Văn có chút do dự, tiền mặt thì không có ích lợi gì với anh, mấy thứ đó có thể đổi thành tiền mặt, nhưng tiền mặt thì không mua được chúng.
Anh đang suy nghĩ xem có nên gia nhập Hiệp Hội Thợ Săn, sau này nhân viên mà anh chiêu mộ khẳng định phần lớn đều tới từ Hiệp Hội Thợ Săn, chung quy cũng sẽ đào góc tường hiệp hội mà thôi.
Tình huống như vậy, nếu anh vào Hiệp Hội Thợ Săn thì có một số việc sẽ dễ làm hơn.
"Giám định không tốn tiền chứ?" Do dự một hồi, Ôn Văn hỏi.
"Không." Lâm Triết Viễn bất đắc dĩ đỡ trán, cái người này tính toán chi li quá đi mà.
"Tốt lắm, vậy đi đâu giám định đây?"
"Phân bộ không có chuyên gia giám định, muốn giám định thì phải thông qua bưu điện gửi tới tổng bộ, nhưng cậu cứ để tôi xem là được rồi, tôi còn chuyên nghiệp hơn bọn họ."
Trạng thái đồng hóa của Lâm Triết Viễn là chân tri tà nhãn, nó mang tới cho anh một lượng lớn tri thức cấm kỵ, chỉ giám định tài liệu lấy từ cơ thể quái vật thì đơn giản như trở bàn tay.
Nói ra thì, với tư cách là người đứng đầu phân bộ, Lâm Triết Viễn không cần phải tự mình làm việc này, anh chỉ tò mò muốn biết trong tay Ôn Văn có đồ gì mà thôi.
Ôn Văn đặt mấy thứ đó trước mặt Lâm Triết Viễn, cho Lâm Triết Viễn xem.
Nhân cơ hội này, Ôn Văn liếc nhìn phần hồ sơ trên bàn Lâm Triết Viễn.
Thợ săn thành phố Phủ Hưng, thăng cấp thất bại, đã trốn theo hướng tới thành phố Phù Dung Hà, dọc đường...
Còn chưa xem xong, Lâm Triết Viễn đã khép hồ sơ lại.
Thăng cấp thất bại sao lại phải trốn chứ? Lại còn làm thợ săn ở khu vực gần đó tiến hành vây bắt...
Lẽ nào thăng cấp thất bại thì sẽ có biến đổi không tưởng?
Khi nói tới cảnh giới đồng hóa, biểu tình của chú Cung cũng rất quái lạ.
Cảnh giới đồng hóa rốt cuộc là gì?