"À đúng rồi, tôi vừa nhớ ra, ở..." Tiêu Tân Lôi còn muốn nói. 

Nhưng vào lúc này Ôn Văn lại đứng dậy nhìn về phía xa, người của Hiệp Hội Thợ Săn đã tới. 

Thấy Ôn Văn không có hứng thú tiếp tục giải quyết vấn đề của mình, Tiêu Tân Lôi cũng thu lại những lời định nói. 

Tiêu Tân Lôi vốn định nói lúc Khương Vũ Sinh đã chết cô nhìn thấy có một bóng người hư ảo xuất hiện rồi mang linh hồn ông ta đi... 

Nhân viên hỗ trợ mặc đồng phục màu đen tự động phong tỏa biệt thự, bắt đầu tiến hành công việc xử lý hiện trường. 

Xét về mặt giải quyết hiện trường vụ án của người siêu năng lưu lại, bọn họ rất chuyên nghiệp. 

Sau khi đơn giản hỏi chuyện Tiêu Tân Lôi và Khương Văn Nguyệt, Lâm Triết Viễn đi tới trước mặt Ôn Văn, có chút mệt tâm nói: "Từ khi cậu trở thành thợ săn tự do, tôi có cảm giác mình từ người bảo vệ thành phố Phù Dung Hà này biến thành một nhân viên cảnh sát trong mấy bộ phim." 

Ôn Văn nhíu mày: "Hở? Nói vậy là sao?" 

Lâm Triết Viễn thở dài nói: "Sau khi sự việc đã kết thúc với xuất hiện."

"Không sai, bọn anh chính là vậy." Ôn Văn không chút nể mặt nói, bởi vì tình huống này chính là do anh cố gắng tạo ra. 

Một nhân hỗ trợ ở bên cạnh ghi chép lại, Lâm Triết Viễn liền đặt câu hỏi với Ôn Văn: "Quỷ hồn bên trong đâu rồi?" 

"Chết rồi, hồn bay phách tán." Ôn Văn đắc ý nói. 

"Vậy... tôi nghe nói còn có một con chó." Lâm Triết Viễn tiếp tục hỏi. 

"Chạy rồi, tôi dọa nó là muốn ăn canh thịt chó, nó liền chạy mất." Ôn Văn không quá chú ý nói ra lời nói dối kia. 

Lâm Triết Viễn không tin tưởng lời Ôn Văn, chuyện con chó đầu người kia anh sẽ hỏi Tiêu Tân Lôi, đến khi đó bọn họ sẽ có được câu trả lời phiên bản khác, nhưng chỉ cần không phải xuất phát từ miệng Ôn Văn thì chắc chắn sẽ đáng tin hơn. 

Đương nhiên, cho dù bọn họ không tin thì Ôn Văn cũng không quá quan tâm, dù sao thì nghi ngờ cũng không thể nào xóa bỏ được. 

Thật thật giả giả, mờ mờ ảo ảo, cứ để bọn họ tự suy đoán đi. 

Sau khi nói rõ chuyện với Lâm Triết Viễn, Ôn Văn cũng không ở lại lâu trong biệt thự này, hiện giờ anh không có ý định dây dưa quá lâu ở đây. 

Trạm thu nhận vừa nâng cấp mới là vấn đề anh quan tâm nhất. 

Lâm Triết Viễn cũng không cản Ôn Văn, chỉ yêu cầu Ôn Văn có thời gian thì tới hiệp hội làm ghi chép một chút, chuyện này làm nhiều lần cũng không còn lạ lẫm gì. 

Trở về xe, Ôn Văn tùy tiện lái xe tới một bãi đậu ở gần đó, đóng kín cửa, trực tiếp tiếp vào trạm thu nhận. 

Anh vội vàng rời đi, ngoại trừ muốn thăm dò trạm thu nhận sâu hơn thì vẫn còn một nguyên nhân khác. 

Đó chính là sau khi hấp thu tất cả quỷ hồn, đầu ngón tay trái của anh cư nhiên có chút nóng lên! 

Cảm giác này rất giống cảm giác khi anh mới sở hữu găng tay Tai Ách! 

"Lẽ nào, tay trái cũng có một cái găng tay?" 

Nếu tay trái cũng có găng tay Tai Ách, hơn nữa cũng có chiếc nhẫn này thì năng lực mà Ôn Văn có thể sử dụng sẽ tăng lên gấp bội, anh sẽ càng mạnh mẽ hơn nữa! 

Ôn Văn thử kích phát một chút, giống như anh suy đoán thì vật chất màu đen từ trong da chiết ra, biến thành năm cái móng tay đen... 

Đúng vậy, chỉ có móng tay biến thành màu đen, những phần khác không có chút biến hóa nào. 

Anh rút dao găm ra chọc chọc vào móng tay, xác nhận thứ màu đen trên móng tay mình có cùng chất liệu với găng tay Tai Ách bên tay phải, đều không thể bị phá hỏng. 

"Một bên giáp đen, một bên mới nhú... haiz, chỉ có mỗi cái móng tay thiệt là đáng thương quá đi mà." 

Ôn Văn có chút ghét bỏ nhìn năm cái móng tay đen, so với bên kia đã đen hết cả cánh tay, năm cái móng thật sự quá chênh lệch. 

Có điều, Ôn Văn vẫn rất coi trọng chuyện này. 

Tay phải sau khi hấp thu một lượng lớn năng lượng thì đã lan rộng ra toàn bộ cánh tay, chuyện này chứng tỏ vật chất màu đen này có thể mở rộng nhờ vào việc hấp thu năng lượng. 

Chỉ cần Ôn Văn tiếp tục hấp thu quỷ hồn, có lẽ một ngày nào đó tay trái của anh cũng sẽ giống như tay phải! 

Tiếp đó, Ôn Văn mở vali đen, trút hết hạt châu thủy tinh bên trong ra một cái túi nhỏ. 

Số hạt châu này là cặn quỷ hồn mà găng tay Tai Ách không thèm hấp thu, nhưng đám quỷ hồn lại rất khao khát. 

Vì thế Ôn Văn mới muốn xem thử xem nó có thể giúp Tần Sảng nâng cao thực lực hay không. 

Đào Thanh Thanh thăng lên cấp tai hại làm Ôn Văn ăn được quả ngọt, bây giờ anh rất có hứng thú với chuyện bồi dưỡng quái vật. 

Anh đưa găng tay lên cổ, để khí đen quấn quanh trên người, biến thành dáng vẻ ngục ti tai hại. 

Sau khi nhìn thấy hiệu quả của vòng cổ, Ôn Văn vẫn luôn đeo cái vòng cổ này, thứ này dán sát vào da, bình thường có thể giấu trong quần áo, người khác cũng không nhìn thấy. 

Một luồng khí đen ồ ạt tuôn ra, sau đó chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện ở cửa phòng giam Tần Sảng. 

Ở trạng thái này, Ôn Văn có thể làm được rất nhiều chuyện mà lúc bình thường không thể làm, thậm chí có thể tiến hành dịch chuyển không gian! 

Nhìn thấy dáng vẻ mới của Ôn Văn, năm quái vật bị giam giữ trong khu Tai Họa, ngoại trừ thực hủ yêu thì tất cả đều nhịn không được co rụt người. 

Trước đây Ôn Văn làm bọn họ có cảm giác là một kẻ biến thái, còn hiện giờ chỉ sợ hãi! 

Ôn Văn lấy ra một hạt châu lắc lư lay động trước mặt Tần Sảng vài cái, ánh mắt Tần Sảng lập tức dựng thẳng, bay vèo tới cửa phòng trông mong nhìn Ôn Văn, dáng vẻ còn chân chó hơn cả con chó đầu người. 

"Đây là bảo bối tốt gì vậy, có thể cho tui xem một chút không?" Ánh mắt Tần Sảng không thể nào dời đi được. 

"Muốn không?" Ôn Văn dùng giọng điệu chọc chó nói với hắn. 

"Muốn, muốn!" Ánh mắt Tần Sảng sáng rực. 

Ôn Văn trêu tức: "Vậy sủa tiếng chó ta nghe thử coi." 

"Gâu, gâu, gâu!" 

"....không do dự chút nào sao, ít nhiều gì cũng phải có chút tiết tháo của quái vật chứ!" 

Ôn Văn cười mắng hai tiếng, sau đó ném hạt châu thủy tinh vào trong phòng giam, Tần Sảng liền giống như chó dùng miệng đớp lấy. 

Sau khi nuốt hạt châu rồi, đại khái tầm mười mấy giây thì một luồng sức mạnh vô danh từ trong cơ thể Tần Sảng tuôn ra, gương mặt Tần Sảng có chút vặn vẹo, hơi thở trên người cũng trở nên lạnh lẽo hơn. 

Thậm chí dáng người cũng cao lớn hơn! 

Thật sự không thể tưởng tượng nổi, quỷ hồn mà vẫn có thể cao lên sao? 

Những người cao chưa tới một mét sáu, nói không chừng sau khi chết sẽ cảm thấy rất vui. 

"Thật sự có thể gia tăng thực lực, he he he, bắt nhiều gà bệnh hơn cũng không tốt bằng bồi dưỡng một quỷ hồn mạnh mẽ, sau này gặp quỷ hồn không có năng lực đặc biệt thì cứ làm chất dinh dưỡng cho tao đi!" 

Ôn Văn lấy thêm vài hạt châu trong túi ra nhét vào túi áo, sau đó ném cả túi hạt châu vào trong phòng giam! 

Nhiêu đây cũng đủ cho Tần Sảng tiến hóa rồi đi? 

Tần Sảng giống như chó dữ vồ tới, gặm cắn hạt châu thủy tinh. 

Cảnh tượng này làm đám quái vật khác nhìn mà ước ao, thân là tù nhân mà vẫn có cơ hội gia tăng thực lực, vì sao cơ hội đó không phải thuộc về bọn nó chứ. 

Sau khi nuốt hết toàn bộ hạt châu, Tần Sảng đột nhiên ôm bụng kêu rên rồi lăn lộn trong phòng giam, tiếp đó cơ thể hắn trướng lên gấp mười lần! 

Cơ thể phình to lên như một quả cầu thịt khổng lồ, bên trên không ngừng xuất hiện những gương mặt kêu la thảm thiết và những phần tay cụt chân cụt nhiều đếm không hết. 

Cả người giống như một cục thịt dị dạng khổng lồ. 

"Ầy, xem ra thứ này không thể uy một lúc quá nhiều, bằng không sẽ không tiêu hóa nổi." Ôn Văn nhìn dị vật trong phòng giam, gãi đầu nói. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play